Thu về trên lá
Bản phối màu đẹp nhất của lá có lẽ lúc đất trời vào thu. Mùa thu, lá chuyển màu vàng úa run rẩy tiếc nuối khi sắp lìa cành, lá chênh chao vắt mình trên đám cỏ, lá giăng ngập lối vào cuối mùa… Nhìn lá rụng, ta không khỏi ngẩn ngơ.
Từ lúc chồi non mới nhú đến khi về với đất, mỗi chiếc lá như một nốt nhạc trầm bổng theo hành trình màu sắc bốn mùa xuân hạ thu đông. Những chiếc lá cũng có cuộc sống và số phận, khởi đầu bằng sắc màu xanh nhung khi kiên cường bật ra từ sau lớp vỏ cứng của hạt hay cành, màu non tinh khiết dần quen với mưa gió, với ánh sáng để vươn mình, dày dạn. Lá đan cùng lá xum xuê mang cho cây sức sống, niềm kiêu hãnh chở che và tận cùng dâng hiến khi từ biệt bốn mùa mưa nắng để về với đất mẹ an lành. Lá đã sống, khoác lên mình bao sắc màu xanh, vàng, cam, đỏ úa…
Trong bảng màu cơ bản có một màu của lá, trong bốn mùa của năm có một mùa lá rụng. Lá đẹp là thế nhưng không phải chiếc lá nào cũng may mắn sống trọn đời kiếp lá. Có chiếc lá không vẹn hình hài; có chiếc lá phải rơi đang lúc thanh xuân. Và như thế, mỗi loài cây cỏ, mỗi chiếc lá đều mang một sứ mệnh, một vẻ đẹp, một ý nghĩa khác nhau trong cuộc đời. Và lá rơi, vùi mình vào đất mẹ lại tiếp tục một hành trình hóa thân làm chất dinh dưỡng nuôi sống cho lớp cây khác, cho đời sau. Lá rụng rồi, không có nghĩa là hết mà là sự khởi đầu cho sự sống mới. Lá lặng lẽ dâng hiến lá lặng lẽ ra đi, lá gợi cho ta ý niệm về sự an nhiên, buông bỏ theo quy luật đất trời.
Sáng nay bước chân ra đường, thấy lá rụng nhiều cứ ngỡ mùa thu đã về. Mới giữa cuối mùa xuân kia mà, còn lâu lắm mới đến mùa thu. Lá rụng nhiều giữa mùa xuân có phải thời tiết thay đổi hay tuổi thọ của lá càng ngày càng ngắn đi?
Tôi yêu mùa thu, yêu đến từng chiếc lá. Tôi thường mơ ước được bước chân trên con đường giăng đầy sắc vàng, sắc đỏ của mùa thu vùng ôn đới nước Hàn hay ở tận châu Âu. Nhưng rồi, “về thu xếp lại”, tôi xếp những mộng mơ vào khoảng lặng của cõi lòng, để yêu hơn những gì hiện hữu và gần gũi quanh mình, yêu những chiếc lá thu vàng võ xác xơ nơi quê nhà của một vùng trung du hẻo lánh. Miền Tiên Phước quê tôi không có khoảnh khắc chùng chình từ hạ sang thu, không xạc xào sắc màu rực rỡ nhưng những hàng cây vẫn âm thầm trút lá mỗi chiều. Thương và tiếc làm sao chiếc lá xinh xinh, nhìn đời lá ngắn ngủi, chợt nghĩ đến đời người đầy vẻ bất an…
Nguyễn Thị Diệu Hiền