THẬP NHỊ NHÂN DUYÊN


Thơ Nguyên Đức


Lặng nhìn hương mật như sương khói,
Tự tình sầu muộn thắm phai phôi!

VÔ MINH nhận thật có tôi,
Thân tâm cảnh giới diệt rồi lại sinh.
HÀNH gây các nghiệp hữu tình,
Gánh lấy quả báu riêng mình với ta.

THỨC từ nghiệp ấy duyên ra,
Chịu thân chịu cảnh giao hoà từ tâm.
DANH SẮC theo đó kiếm tầm,
Ảnh bào không tướng thức tâm định hình.

LỤC NHẬP chiêu cảm với mình,
Mắt tai mũi lưỡi ý thân gieo vần.
Hương vị xúc pháp sắc thanh,
Lục căn lãnh nạp mà sanh lục trần.

XÚC từ do biết mọi phần,
Vì do quan hệ cảnh dần sinh ra.
THỌ theo tâm cảnh từ ta,
Xả, Ưu, Hỷ, Lạc, Khổ là anh em.

ÁI do các thọ pha dèm,
Nảy sinh ưa ghét gắn thêm tâm vào.
Tâm, thân, cảnh kết dính nhau,
Không thấy huyễn hoá trước sau rạc rời.

THỦ do chấp trước sự đời,
Cái gì cũng thật chẳng rời tướng thân.
HỮU từ huyễn chấp có thân,
Cảnh, người, nghiệp, sướng, khổ phần đều gây.

SINH không tự tánh từ đây,
Không rõ duyên khởi tưởng hoài sống sinh.
LÃO TỬ kết với tượng hình,
Sinh, già rồi chết biết mình về đâu.

Vô minh cứ thế xoáy sâu,
Tạo vòng sanh tử luân hồi cho ta.
Em ơi nếu muốn thoát ra,
Hãy quán mọi thứ đều là giả chân.

Chạy theo trần cảnh khổ thân,
Xin trở lại chính bản tâm của mình.
Để thấy trong cõi phù sinh,
Tất cả là huyễn thân mình cũng không.



Ảnh nhà thơ Nguyên Đức
Ảnh nhà thơ Nguyên Đức

xoivotv | 90phut | mitom tv1 | xem lại bóng đá | banthang | Xoilac tv | xem lại bóng đá | thevang tv | bong da truc tiep | bongdatructuyen | xemlai |