Thánh Ambrose Edward Barlow
Thánh Ambrose Edward Barlow là một tu sĩ người Anh thuộc dòng Benedictines. Ông được đức giáo hoàng Paul VI phong Thánh và được biết đến là một trong 40 vị Thánh tử đạo của Anh và xứ Wales.
Sinh ra tại Barlow Hall, gần Manchester vào năm 1585, Edward là con trai thứ tư của nhà quý tộc Alexander Barlow. Gia đình bên nội của ông đã phải miễn cưỡng cải đạo sang giáo hội Anh giáo, khi giáo hội Công giáo ở Anh và xứ Wales bị đàn áp. Ông nội của Edward qua đời năm 1584 khi đang bị giam giữ vì niềm tin Kito giáo, đồng thời bị tịch thu 2/3 tài sản do từ chối tuân theo các quy tắc của tôn giáo mới thành lập.
Năm 1597, ở tuổi 12, Edward được gửi vào gia đình của một người anh họ theo đạo Tin Lành để học việc. Ông đã tuân theo đức tin Anh giáo cho đến năm 1607 khi trở lại đạo Công giáo. Sau thời gian hoàn thành việc học nghề, Edward nhận ra rằng ơn gọi thực sự của mình là làm linh mục, nên đã đến Douai ở Pháp để theo học trường Cao Đẳng Anh Ngữ ở đó trước khi theo học tại Đại Học Hoàng Gia Thánh Alban ở Valladolid, Tây Ban Nha.
Năm 1613, trong một chuyến thăm đến Anh, Edward bị bỏ tù vì đức tin của mình trong vài tháng. Khi được trả tự do, ông quay trở lại Douai vào năm 1615 - nơi ông gia nhập cộng đồng các tu sĩ Benedictines người Anh. Ông trở thành thành viên của dòng Thánh Benedict và lấy tên là Ambrose thay cho tên Edward.
Thụ phong linh mục năm 1617, Ambrose trở về Anh. Trong 24 năm làm việc ở miền nam Lancashire, may mắn thay cho ông vì nơi này không phải là lãnh thổ thù địch đối với người Công giáo và các linh mục của họ. Sau khi nhận được một khoản trợ cấp, ông đã thực hiện nghĩa vụ linh mục của mình giữa những người Công giáo nghèo trong giáo xứ.
Từ đó, Ambrose bí mật phục vụ nhu cầu của các giáo dân Công giáo, dâng thánh lễ hàng ngày và đọc kinh Mân Côi. Ông được những người nghèo yêu mến, Ambrose cũng chiêu đãi họ tại nhà mình trong những bữa tiệc lớn.
Vào ngày 7 tháng 3 năm 1641, vua Charles I đã ký một tuyên bố ra lệnh rằng tất cả các linh mục phải rời khỏi đất nước trong vòng một tháng, nếu không sẽ bị bắt và bị xem như những kẻ phản bội; họ sẽ bị bỏ tù, thậm chí là tử hình. Giáo dân của Ambrose khuyên ông hãy chạy trốn nhưng ông đã từ chối. Vì vậy, vào ngày lễ Phục Sinh 25 tháng 4 năm 1641, ông cùng giáo đoàn khoảng 150 người của mình bị bao vây tại Morleys Hall bởi giáo đoàn vũ trang 400 người. Ambrose buộc phải đầu hàng, và các giáo dân của ông được thả.
Vị linh mục bị khống chế, được một nhóm 60 người hộ tống đến toà Công Lý Hòa Giải tại Winwick trước khi được chở đến Lâu đài Lancaster. Ambrose xuất hiện trước chủ tọa phiên tòa, ông tuyên bố không bao giờ từ bỏ đức tin Công giáo và nhận kết án tử hình.
Ngày 15 tháng 12 năm 1929, Giáo hoàng Pius XI đã tuyên bố Ambrose là Chân Phước (Á Thánh) tại vương cung thánh đường Thánh Peter, thành phố Vatican. Để ghi nhận số lượng lớn các vị tử đạo Công giáo Anh đã bị hành quyết trong thời kỳ cải cách, giáo hoàng Paul VI đã ra sắc lệnh rằng vào ngày 25 tháng 10 năm 1970, sẽ phong Thánh cho 40 vị tử đạo của Anh và xứ Wales, mà Thánh Ambrose Edward Barlow là một trong số đó.