Tháng bảy đong đầy...
Hình như tôi có tình cảm đặc biệt với tháng Bảy, bắt đầu từ câu hát se lòng: “Tháng Bảy chưa mưa, em đi thành phố lạnh – Nhịp xe cằn cỗi lối lên phi trường – Lời nhạc nào tiễn đưa…”mơ hồ gợi nhắc về những bình lặng và tinh khôi thuở nào, năm tháng ấy đẹp như một giấc mộng…
Tháng Bảy năm xưa, là những ngày mưa liêu riêu trên cánh đồng năm cũ. Người quê tôi quan niệm tháng Bảy là tháng của những xui rủi thường xảy đến trong năm, cớ sao tôi lại thấy tháng Bảy đẹp đến nao lòng. Tháng Bảy mùa hè, lũ học trò chúng tôi không phải thức dậy thật sớm ăn vội bát cơm trắng với chút muối mè rồi đạp xe dài hàng cây số để đến trường. Sáng mẹ không phải đánh thức tôi dậy để soạn tập đi học như mọi khi, tiếng chuông báo thức tắt lịm, tôi mơ màng cuộn mình trong chăn nệm ấm áp mà bên tai vẫn không ngớt vọng lại tiếng con gà đứng trên đống rơm vàng ngóng cổ gáy o o, tiếng í ới gọi nhau của những người nông dân dong trâu lững thững ra đồng khi bình minh réo gọi…
Thuở ấy, tháng Bảy bình lặng như nụ cười trẻ thơ. Tháng Bảy năm xưa gọi tôi về những ngày vui buồn trên miền quê xanh miên viễn. Ở đó, tôi (và cả chúng bạn của tôi nữa), đói thì ăn khát thì uống, hoàng hôn buông lại ra đồng nằm dài ngắm lam chiều, có con diều bay lững lơ trên nền trời biêng biếc. Mục đồng thổi sáo du dương làm thành khúc nhạc đồng quê. Tháng Bảy, mẹ ngồi thổi cơm bên chái bếp sau hè, khói rơm bay lên rồi êm ả tan vào bóng chiều vời vợi. Giữa những ngày bình lặng và an nhiên tháng Bảy, có lúc tôi lại nhớ lắm con đường học trò trong veo, nhớ bạn bè, nhớ tiếng đọc bài của cô giáo thánh thót như cung đàn rơi rơi dưới mái trường thân thuộc. Tháng Bảy đẹp thật, vui thật! Nhưng tôi không muốn níu giữ, cũng không vẩn vơ tiếc nuối khi tháng Bảy nhẹ nhàng trôi qua.
Những tháng Bảy trong đoạn đầu cuộc đời đi qua mùa trẻ trung viên mãn, để chúng tôi cứ thế mà lớn lên cùng cuộc đời, bản lĩnh với đời…
Tháng Bảy bây giờ, hoa phượng an bình trút xuống mặt đường những xác hoa cuối cùng, cánh hoa chầm chậm rơi như lời tạ từ, luyến lưu trước khi giã biệt. Có những chiều vô tình đi ngang qua con đường có hoa ở ngoại ô thành phố, tôi thấy tôi của những ngày vô tư hồn nhiên nhặt cánh hoa ép vào trang vở học trò. Chỉ tiếc rằng bây giờ, tôi không còn giữ được một cánh hoa nào nhuốm màu xưa cũ, qua bao cuộc chuyển di. Tháng Bảy trong tôi, hạnh phúc và mất mát níu tay nhau song hành trong cuộc đời. Cớ gì những dấu ấn nhớ nhung lại chọn tháng Bảy làm nơi lưu giữ. Ba tôi ra đi vào một chiều tháng Bảy, khi những cơn gió nhẹ thản nhiên lướt qua cánh đồng xanh màu mây trời thương nhớ. Tháng Bảy – tôi rưng rưng đón nhận tờ giấy trúng tuyển Đại học trên tay rồi hí hửng đem đi khoe khắp xóm như một đứa trẻ. Những chuyến thiên di rộn rã và những cuộc trở về bình an cũng diễn ra trong tháng Bảy, năm xưa và bây giờ. Một ngày cuối tháng Bảy, tôi rời quê lên phố học Đại học, mẹ đứng lặng dưới giàn mướp hương trước nhà, bóng tôi liêu xiêu trên con đường nhỏ vắt ngang qua cánh đồng gió lộng.
Tháng Bảy – những đổ vỡ đầu đời của tôi nằm yên trong trái tim sai lầm, lỗi nhịp.
Tháng Bảy – tôi thức giấc tại một thành phố xa lạ, pha trà, đọc sách rồi đong đưa theo một bản nhạc không lời trên ban công đầy hoa. Có lúc tôi hằng ao ước được trở lại những ngày tháng Bảy xưa cũ, để miền kí ức xanh miên viễn kia đủ sức phủ lên tâm hồn những chiều bình yên như ngọn gió…
HOÀNG KHÁNH DUY