Nụ cười anh ấy làm tôi hoảng loạn cả tuổi thanh xuân

Thanh xuân của tôi gắn liền với bóng lưng của một chàng trai, anh ấy chưa từng biết đến việc tôi thích anh nhiều đến nhường nào. Và có thể ngay hiện tại anh ấy cũng không có một chút ký ức nào về tôi nhưng đối với tôi hình dáng anh đứng làm việc một cách nghiêm túc đặc biệt ngầu.


Năm nhất đại học tôi có thương thầm trộm nhớ một chàng nhân viên phục vụ quán café, vậy là ngày nào tôi cũng đến đó để ngắm anh ấy. Tôi từng là một đứa ghét cay ghét đắng việc ra ngoài quán café đông người ngồi một mình nhưng anh chính là người truyền động lực cho tôi ra quán café ngồi viết lách mỗi ngày.


Trong một khoảng thời gian dài như thế, ngày nào tôi cũng đến và gọi đúng một thứ đồ uống cuối cùng anh ấy cũng nhớ mặt tôi. Một hôm vẫn như bao ngày rảnh rỗi khác tôi đến quán café, lúc gọi đồ uống, anh với vẻ mặt bất ngờ nhìn tôi cười và nói.


“Ô, mình nhớ bạn rồi, bạn đến đây chỉ gọi đúng loại đồ uống này.”


Trái tim tôi lúc ấy như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cuối cùng anh cũng nhớ đến tôi. Bên ngoài tôi giả vờ như không có chút phản ứng nào chỉ lạnh lùng đáp: “Thói quen của em rồi.”


Anh cười và nhẹ giọng: “Vậy đến đây mỗi ngày cũng là thói quen?”


Lần đầu nói chuyện với anh, dù chỉ là vài câu nói chẳng có ý nghĩa gì nhưng tôi vừa vui vừa run sợ, đến mức quên cầm lại thẻ bàn. Tôi sướng điên cả người, chính là vì thương anh nên đến đây mỗi ngày ngắm nhìn anh làm việc rồi bỗng nhiên trở thành thói quen lúc nào không hay.


Tôi thích anh ấy một cách âm thầm, cả 2 năm như vậy nếu không đến trường học tôi đều đến quán café để viết lách. Rất nhiều lần muốn tôi muốn chạy về phía anh mà bày tỏ, nhưng liệu tình cảm mơ hồ của tôi có khiến anh ấy sợ hãi hay không? Mỗi lần nghĩ như vậy tôi lại nghĩ hiện tại mỗi ngày được ngắm anh ấy là đủ rồi.


Thanh xuân của chúng ta ngốc nghếch như vậy đấy, thích một người nhưng lại ngại không dám bày tỏ. Sợ đánh mất người ấy nên cứ mãi lặng thinh, tình cảm ấy thật buồn mà đẹp. Hiện tại khi nghĩ về nó tôi mỉm cười vì thanh xuân dù không thổ lộ tình cảm của mình nhưng yêu thầm cũng có vẻ đẹp của riêng nó.


Sau này, tôi gặp lại anh đang đi cùng người yêu ở Trung tâm thương mại, bất giác mỉm cười. Có lẽ anh không còn nhớ tôi là ai nhưng tôi nhớ rất rõ cái lúc lần đầu gặp nhau, nụ cười của anh năm ấy làm tôi hoảng loạn cả tuổi thanh xuân.


Người viết: Dương Hạnh

Hình minh họa
Hình minh họa
Hình minh họa
Hình minh họa

xoivotv | 90phut | mitom tv1 | xem lại bóng đá | banthang | Xoilac tv | xem lại bóng đá | thevang tv | bong da truc tiep | bongdatructuyen | xemlai |