Nhớ cà phê phố núi
Chợt thèm một tách cà phê trong cái lạnh đìu hiu phố núi…
Để mà chi?
Để mà nhớ, mà thương một thời dường như chưa xa lắm. Ta tóc xanh, môi hồng, đến với cao nguyên mang trọn vẹn sự tinh khôi, ngỡ ngàng của cô bé sinh viên vừa rời giảng đường đại học Hà Nội. Đà Lạt đón ta ánh đèn vàng hiu hắt, những con đường dốc quanh co chìm dưới sương mù. Lặng lẽ u buồn, người thưa, phố vắng, chỉ tiếng thông reo, tiếng suối chảy làm nên một thành phố bình yên, thanh tịnh đến lạ kỳ.
Đà Lạt những năm tám mươi thế kỷ trước như một nàng sơn nữ e ấp, dịu dàng bước ra từ buôn làng, chưa dám phô hết vẻ đẹp mặn mà sắc sảo của mình. Ấy thế mà cái vẻ trầm buồn hoang sơ của mảnh đất cao nguyên ngày ấy cứ đọng mãi trong tôi khiến những lần sau khi trở lại phố núi, tôi đi tìm hoài mà không bao giờ gặp lại.
Đà Lạt trong tôi là những chiều lang thang đồi Cù, nằm trên thảm cỏ xanh ngắm mây trời lờ lững, đếm những chiếc lá xoay tròn rơi trong gió. Đà Lạt trong tôi là khuôn viên trường Cao đẳng sư phạm (trước kia là trường Grand Lycée Yersin) đẹp mê hồn với kiến trúc của người Pháp mà hàng ngày sau giờ dạy chị tôi làm hướng dẫn viên cho tôi đi khám phá mọi ngóc ngách của ngôi trường. Đà Lạt trong tôi là những ngày mưa phùn, ngồi ngắm những thiếu nữ cao nguyên bình thản bước chầm chậm dưới những cây dù đủ màu, mưa làm phố núi chợt mờ mờ ảo ảo cảnh sắc thật liêu trai, lòng mình cũng chợt chùng xuống xa xót nỗi buồn không hiểu từ đâu…
Nhưng nhớ nhất là cà phê Đà Lạt. Người Đà Lạt không uống cà phê bằng ly to pha cùng với đá như ở Sài Gòn. Tách cà phê cao nguyên nho nhỏ, đặc sánh và nóng rẫy vì được ngâm trong chén nước sôi bốc hơi nghi ngút. Sáng sớm, khi sương còn chưa tan, phố vắng thưa tiếng người, tiếng xe, ta sà vào một quán nhỏ ven đường với bếp than rực hồng ấm áp, đón từ tay cô chủ quán có chất giọng miền Trung pha chút nhẹ nhàng âm điệu Nam bộ tách cà phê nóng, hít hà cái hương thơm tinh khiết của nó sao mà sảng khoái và thú vị đến thế!
Những tối mùa Đông bạt ngàn gió, hàng thông xanh như rủ nhau tấu lên bản nhạc hùng tráng của núi rừng. Lạnh tê người, những đôi tình nhân ôm chặt nhau truyền hơi ấm trên con đường dốc lên quán cà phê nhạc hiếm hoi thuở ấy. Chị em tôi cũng ráng để dành chút tiền lâu lâu đến quán thưởng thức nhạc Bolero (hồi đó gọi là nhạc vàng bị cấm lưu hành trong những năm tám mươi). Các tình khúc “Thành phố buồn”, “Những ngày trên Đà Lạt”…với giai điệu u sầu da diết, bi thương đã ngấm vào hồn tôi thành một mảng ký ức sâu đậm không dễ gì phai nhạt. Cùng với bản nhạc buồn, bàn tay bao quanh ly cà phê nóng bỗng như cũng chợt lạnh hơn trong cái lạnh của đất trời, cái lạnh của sự chia ly những mối tình đẹp xứ cao nguyên. Sau này tôi không thích nhạc Bolero nữa, phải chăng dòng nhạc ấy chỉ hợp khi nghe trong khung cảnh tĩnh mịch trầm buồn của xứ núi ngày xưa?
Đà Lạt là nơi tôi để lại một góc hồn mình, những xao xuyến rung động trước ánh nhìn của một chàng trai trong sương khói sớm mai tôi giã từ phố núi. Cái nắm tay vội vàng, cái ánh mắt hun hút như nhìn mà không nhìn, như nhìn mà chìm đắm vào một suy tư không tương lai không hứa hẹn dẫu hàng năm sau những cánh thư vẫn tiếp tục bay về xứ biển…Tôi chạy trốn người ta, tôi chạy trốn Đà Lạt – mảnh đất tôi yêu mà không dám sống hết mình vì nó. Trời bắt tôi tôi luôn trở trăn với những nỗi buồn, trái tim tôi luôn thắt lại với nỗi đau nhân thế, tôi biết “cái tạng” mình không thể gắn cuộc đời với xứ sở buồn, nơi chỉ có cỏ cây hoa lá, những con đường dốc thưa thớt người qua, mưa lạnh suốt mùa Đông dài…Nếu sống hoài trong khung cảnh ấy chắc đời tôi sẽ âu sầu không lối thoát. Tôi đi tìm nắng, tôi đi tìm gió biển và bầu trời khoáng đạt, nơi có nhiều niềm vui…mà vô tình để lại đất và người Đà Lạt chỉ còn trong hoài niệm.
Cà phê nào cũng đắng, nhưng khi nhấp ngụm cà phê nhân nhẩn đắng ấy nuốt xuống ta thấy còn đọng lại chút vị ngọt đầu lưỡi. Phải chăng trong sự cay đắng nào nếu biết chắt lọc cũng sẽ tìm được chút ngọt ngào? Tôi yêu những khoảnh khắc cùng bạn bè ngồi nhâm nhi cà phê lặng im nghe nhạc hoặc chuyện trò tâm tình, tôi cũng yêu những phút giây thư giãn chỉ một mình bên ly cà phê và một cuốn sách hay. Thế nhưng, lâu lắm rồi tôi chưa quên được tách cà phê nóng cùng nỗi buồn những sớm mai se lạnh trên cao nguyên ngày ấy…Cà phê thật ngon, thật đắng và cái con bé “trẻ người non dạ” là tôi chẳng thể chắt lọc được chút ngọt ngào nào của miền sơn cước để rồi cứ day dứt mãi …
Phố biển chiều nay mưa buồn. Những giọt mưa tí tách như thấm vào lòng người chút cô liêu của ngày cuối Thu. Tự dưng nhớ, tự dưng ao ước một tách cà phê nóng trong tiết trời se se của mùa Thu Đà Lạt. Thèm cái cảm giác bàn tay ấp áp đan nhau trên con đường quanh co dốc núi, nghe thông reo, nghe thác đổ, nghe niềm xưa tràn về giữa phố thị ồn ào sầm uất hôm nay.
Còn mãi trong tôi Đà Lạt của những ngày thanh xuân năm ấy.
Nguyen Minh Nguyet