Sáng ra cơn gió mát lành
Nhớ em một ngày xa cách
Trưa về nắng hanh chênh chếch
Nhớ em nằm dưới nhà tôn
Chiều mưa sóng gầm dữ dội
Thương em xứ ấy đường trơn
Tối về ánh đèn ấm cúng
Thương em – một bóng cô đơn
Em ơi dào dạt yêu thương
Có lúc nào nguôi nỗi nhớ.
Khuya, 3/7/73.