Mùa hoa sữa về thơm từng cơn gió
Đêm nay, thành phố trở gió lạnh, hương hoa sữa len vào tận cửa phòng. Đứng bên cửa sổ, cơn gió đêm phả chút hương hoa rất mỏng lướt qua da mặt. Có chút nôn nao lắm về những mùa đã cũ. Tôi nhớ mùi hoa sữa lẩn khuất trong làn gió lạnh hanh hao năm nào. Tôi nhận ra tuổi thanh xuân của mình vương trong mùi hoa sữa.
Thành phố của tôi mùa này đón những cơn mưa vội, chẳng oi nồng, nóng bức cũng chẳng lạnh lẽo, tê buốt. Bởi vậy mà người ta yêu cái khoảnh khắc này lắm, khi mà vùng đất lắm khắc nghiệt về thời tiết này có những khúc giao mùa bình yên như thế. Mà khi đất trời bình yên thì lòng người cũng an yên đến lạ. Cùng với những cơn gió heo may, hàng triệu bông hoa li ti tung thả hương ngào ngạt, vừa hăng hắc, vừa ngọt lịm...
Có lẽ chỉ hoa sữa mới đủ sức ướp không gian trong mùi hương đặc quánh của mình. Bởi thế nên không phải ai cũng thích mùi hoa sữa. Nhiều người coi hoa sữa là “mối thù truyền kiếp”. Họ bảo vì nó xuất hiện quá nhiều, hương thơm của nó quá đậm đặc, đến nỗi người ta cảm thấy mệt mỏi, nhức đầu. Cũng chính vì sự hào phóng đó mà ngày nay, hoa sữa đang bị gió, mưa và người đời ruồng bỏ. Nhưng với những “tín đồ” của hoa sữa như tôi, ở đâu mùi thơm càng đậm đặc, ở đó chính là thiên đường. Ngửi mùi hoa sữa ngòn ngọt, tinh thần phấn chấn, khoan khoái đến lạ lùng.
Tôi biết hoa sữa qua những câu hát về Hà Nội “Kỷ niệm ngày xưa vẫn còn đâu đó, những bạn bè chung, những con đường nhỏ, hoa sữa vẫn ngọt ngào đầu phố đêm đêm...”, “Hoa sữa thôi rơi. Ta bên nhau một chiều tan lớp...”, trước cả khi chạm mặt loài hoa này.
Còn nhớ những ngày đầu xa gia đình ra Hà Nội học đại học. Cái sự ồn ào náo nhiệt, xô bồ chen chúc của thủ đô làm cho tôi hoảng sợ, chán ghét. Duy chỉ có một thứ duy nhất làm tôi mỗi ngày thêm yêu mảnh đất này hơn, ấy chính là hoa sữa. Ở Hà Nội, ngày vào thu, đâu đâu cũng bắt gặp mùi hương đặc trưng ấy. Tôi thường vừa đi vừa ngẩng cổ ngắm nhìn những bông hoa màu trắng, bé nhỏ, li ti chụm lại thành từng chùm hay cúi gằm xuống nhặt nhạnh những chấm hoa nho nhỏ rắc đầy dưới gốc cây, như tấm khăn mỏng mịn màng.
Buồn, một mình lang thang trên phố, muốn khóc thật to, nhưng thoảng thấy mùi hoa sữa ngòn ngọt, lại giống như được an ủi, vỗ về, những giọt nước mắt tự được kìm nén lại. Và chẳng thể nào quên cái cảm giác đứng ở lan can phòng trọ, nhắm mắt, ngửa mặt lên trời hít hà mùi hương hoa sữa phảng phất trong sương đêm, lòng lại bâng khuâng, xốn xang, nhớ nhà, nhớ mẹ và cả chàng trai năm ấy...
Người ta thường kể một câu chuyện về hoa sữa thế này, có một loài cây không bao giờ nở hoa và một cô gái yêu sâu sắc một chàng trai nhưng chỉ dám gửi tình vào cây bởi cuộc đời cô và anh còn quá nhiều ngang trái, không đến được với nhau. Đau đớn và buồn tủi, linh hồn cô đã dời bỏ trần gian để tìm đến nương náu trong thân cây trước nhà chàng trai.
Cây cảm động nên kể từ ấy, cứ mỗi độ thu sang, cây lại rộ bông, hoa không có mùa trút lá, chỉ lác đác rụng lá vàng, nên vòm lá vẫn giữ mãi màu xanh bốn mùa như gìn giữ mối tình thầm lặng. Những bông hoa trắng tinh khôi nở rộ và ngát hương kỳ lạ như tâm hồn người thiếu nữ.
Bởi thế mà người ta thường gọi hoa sữa là loài hoa của những câu chuyện chưa kể, của những mối tình dang dở, những mảnh ghép chưa vẹn cứ mải miết đi tìm nhau. Có cả những nỗi đau khe khẽ mang theo suốt cuộc đời. Phải chăng vì lẽ đó mà mùa thu thường man mác buồn.
Tôi yêu hoa sữa, còn anh thì không. Những ngày vào thu, tôi đều đòi anh chở đi qua những con phố có hoa sữa. Chẳng biết vô tình hay cố ý, anh thường đi “nhầm” sang đường khác. Tôi khạnh khọe, trách anh, mắng anh, rồi hai đứa lại chí chóe với nhau trên cả quãng đường chỉ vì mùi hoa.
Từ ngày chuyển về TP Thanh Hóa công tác, tôi thường cố tình chạy xe qua phố Lê Hoàn ngập chìm trong hương hoa sữa vất vương, thấy thành phố cổ kính, thân thương biết bao, tôi cũng chợt nhận ra mình đã trưởng thành. Chạy qua những con đường lớn hơn một chút như Trần Phú, Phan Chu Trinh... vẫn là hương hoa sữa ấy, nhưng dư vị thật khác, lại thấy một thành phố rộn ràng phồn hoa.
Không được trồng nhiều như ở Thủ đô Hà Nội, nhưng trên các con phố chính của thành phố đều có sự hiện hữu của hoa sữa. Điều này với tôi lại là may mắn, anh đỡ khó chịu mỗi độ thu về; còn tôi cũng thỏa mãn cơn nghiện hoa sữa, thoải mái tận hưởng mùa thu.
Một mùa hoa sữa nữa về, thật tuyệt vì chúng tôi vẫn ở bên nhau. Nếu như được quay trở lại, được lựa chọn lại, không hiểu là tôi có chọn khác đi không? Tình yêu của tôi dành cho anh chỉ vừa đủ, không quá tha thiết nhưng phụ nữ lại rất dễ an bài.
Và tôi nhận ra, phụ nữ, không nhất thiết phải lấy người mình yêu nhất, chỉ cần người đó tốt với mình là được. Tôi không hạnh phúc nhiều như tôi muốn, nhưng cũng không bất hạnh như tôi từng lo. Một cuộc hôn nhân đủ ấm êm để tôi không phải suốt ngày dằn vặt mình vì hối hận.
Lại một mùa thời tiết se lạnh, anh sẽ lại nắm lấy tay tôi để trong túi áo khoác và chúng tôi cùng nhau lượn lờ khắp phố với hương hoa sữa thoang thoảng lẫn trong gió.
Mùi hương ngọt ngào ấy khiến những người cô đơn muốn được dựa vào nhau trong cái lạnh heo may sương phủ. Không cách điệu, không tô vẽ, nó như một thứ gia vị mà thiếu đi, sẽ khó lòng gọi tên mùa thu...
Tăng Thuý