Không đề 1
Tôi phải đi một khi ngày đã tận
Yêu đã xong, ân oán cũng xong rồi
Tôi tịch diệt giữa cõi trần bụi bặm
Ánh hào quang lìa hẳn cảnh luân hồi
Có thương tiếc xin đừng thương tiếc quá
Buồn đủ buồn như mọi cuộc chia ly
Tôi để lại không mang theo gì cả
Thật nhẹ nhàng, như gió, lúc ra đi
Rồi ở chốn xa kia, tôi tha hồ nhớ lại
Từng ngày qua, từng giây phút đã qua
Tất cả thời gian đã dành cho việc ấy
Để khỏi bị cô đơn trong những giải ngân hà.
5-6-1991
Nguồn: Bế Kiến Quốc, Mãi mãi ngày đầu tiên (thơ), NXB Hội nhà văn, 2002