Khi tôi 20
Gửi cho cô gái tuổi 20 của tôi,
Cuộc sống này quá tàn nhẫn với cậu rồi!
Năm 16 tuổi, tôi lúc nào cũng mơ mộng về những thứ không có thật, tôi từng tin vào nơi cầu vồng bảy sắc. 16 tuổi, tôi cứ nghĩ mình đã lớn, nhưng thật ra chỉ là đang học đòi làm người trưởng thành trong bộ não non nớt của một đứa trẻ con. Tôi cứ tưởng cuộc đời này đã đủ tệ lắm rồi, khi tôi một mình đơn độc, vấp ngã hết lần này đến lần khác, mà thật ra thì đã bao giờ tôi không cô đơn đâu. Năm ấy, tôi tệ lắm, tôi chẳng biết phải xoay sở ra sao, phải lăn lộn thế nào để vượt qua. Cuối cùng lại là để thời gian trôi đi sẽ tự chữa lành và bào mòn đi tất cả. Nhưng ít nhất tôi cũng đã từng rất hồn nhiên, đã có những phút giây được là chính bản thân mình, quãng thời gian ấy nếu được tôi rất muốn trải qua thêm lần nữa. Tôi nợ cô gái trong quá khứ một lời xin lỗi, vì đã không đối xử tử tế hơn, ở thời điểm cô chưa đủ trưởng thành.
Tuổi 17 của tôi trôi đi trong vội vã, cả quãng thời thanh xuân chẳng có gì ngoài hai chữ "hối hận". Tôi ghét đoạn kí ức ấy, khi tôi 17 tuổi, chẳng có gì ngoài những tiếng cười đùa giễu cợt của bè bạn, những lời châm biếm của thầy cô. Họ không biểu lộ, nhưng tôi biết những cái nhìn chòng chọc ấy lộ rõ vẻ khinh thường như thế nào. Tôi thấy hết, tôi có phải là đá đâu, mà có là đá thì cũng biết đau chứ! Tôi ghét nó, tôi ghét cái không khí ngột ngạt mỗi lần bước vào lớp, tôi ghét cái liếc nhìn cùng nụ cười đầy ẩn ý của họ, tôi biết mình lại trở thành đề tài bàn ra tán vào của những kẻ hám chuyện, tôi căm thù đến tận xương tủy vẻ mặt đắc ý của cô ta.. Tôi ghét, tôi hận tất cả!
Tôi là một người sống rất có nguyên tắc, một trong những điều tôi đặt lên hàng đầu chính là đừng bao giờ hối hận vì những gì mình đã làm. Vậy mà, chỉ trong chốc lát, suốt một năm ấy, chỉ một chàng trai, đã khiến tôi phá vỡ nguyên tắc của mình. Tôi tự trách bản thân mình năm ấy quá ngốc nghếch mà mù quáng yêu một người, nhưng nhìn lại những khoảnh khắc bên nhau, vui đấy, hạnh phúc đấy, cũng từng yêu nhau rất thật, chưa bao giờ làm gì quá đáng hay phản bội lẫn nhau, vậy mà sao tôi chỉ thấy ớn lạnh và thù ghét? Tôi không muốn biến bản thân mình thành ra như vậy, nhưng tất cả mọi thứ tôi nhẫn nhịn, tuổi 17 đáng ra phải đẹp như trong mơ của tôi, cuối cùng lại tăm tối và chỉ toàn những tiếng cười đùa giễu cợt. Không bạn bè, tôi nghiễm nhiên bị đẩy ra khỏi cái vị trí vốn dĩ đã từng là của mình, không có mục tiêu, chẳng ai muốn đưa tay cứu vớt tôi, tôi cũng chẳng cần. Tôi cứ vậy mà trở nên lãnh cảm, dần dà, thêm một lần vấp ngã, thêm một lần tổn thương, tôi tự tay xây lên một bức tường thành kiên cố, thêm lớp gai chắn, bao bọc bên ngoài là lớp vỏ an toàn cho bản thân trú ẩn. Tôi đơn độc trong thế giới của riêng mình, nhưng tôi chưa bao giờ ổn hơn thế!
Năm thứ 18 của cuộc đời lặng lẽ trôi đi, không cười đùa chế nhạo, không bàn tán chê bai, chỉ có tôi với nỗi cô đơn và sự buồn chán ôm lấy nhau để mà thành tri kỉ. 18 tuổi, đã được coi là trưởng thành hay chưa? Không có một mục tiêu rõ ràng, lại để lỡ mất cơ hội vào được trường đại học trong mơ, sao mà chán nản đến như thế. Một cuộc sống mới vẫn còn đang chờ tôi kia mà, chỉ là bốn năm thôi, sẽ nhanh lắm, tôi, chắc là cũng sẽ ổn khi chỉ có một mình. Đã từng hi vọng nhưng chỉ nhận lại thất vọng, đã từng yếu đuối nhưng rồi vẫn phải mạnh mẽ, đã từng trân trọng hai chữ "bạn bè" để rồi lại chỉ nhận được sự tổn thương. Ai rồi cũng tới, ai rồi cũng đến lúc phải rời đi, chỉ có một mình, giữa đêm bật khóc nức nở. Giữa cái thủ đô xa hoa lộng lẫy này, sao mà chỉ càng thêm lẻ loi đến như vậy?
Tôi đã dành cả 19 năm của cuộc đời chỉ để biến bản thân mình thành một người mạnh mẽ, bởi vì tôi sợ bị tổn thương, tôi sợ cái khoảnh khắc ai đó bước ra khỏi cuộc đời mình. Tôi lúc nào cũng phải canh chừng bản thân, tôi rất ngại mở lòng, bọn họ mỗi người một ít, chẳng ai hiểu rõ câu chuyện của tôi. Mà nếu có hiểu được, họ cũng chẳng bận tâm đâu! Khi tôi gặp được những người quan tâm và đối xử thật lòng, thời gian lại chẳng còn bao nhiêu lâu nữa. Cõi lòng tôi vẫn cứ đóng im ỉm như thế, cho đến một ngày cậu xuất hiện và bước vào thế giới nhỏ bé chật chội của tôi. Chưa bao giờ tôi đón nhận một thứ tình cảm nào đặc biệt đến thế, là hơn cả yêu rồi phải không? Cậu ấy, chính là bảo bối của tôi!
Sẽ có một vài khoảnh khắc trong cuộc đời bạn buộc phải đưa ra sự lựa chọn, hoặc giả bạn cũng chẳng có quyền quyết định, nhưng dù thế nào chúng chắc chắn sẽ làm thay đổi cuộc đời bạn. Khi ấy, chính bản thân tôi cũng không biết rằng cuộc đời mình sẽ thay đổi một cách hoàn toàn mới, khác đến mức tôi chẳng còn nhận ra được nữa. 19 năm lần đầu tiên tôi được đi máy bay, đâu ngờ lại là để rời xa gia đình. Cái giây phút lưu luyến bịn rịn ấy, tôi đột nhiên rất muốn khóc, nhưng tôi vốn mạnh mẽ kia mà, khóc thì còn ra thể thống gì nữa, mà, tôi chỉ vội quẹt đi giọt lệ vừa kịp trào ra nơi khóe mi, đã đến lúc phải đi rồi. Nhìn người nhà khuất dần sau lớp kính mờ, chỉ không lâu nữa thôi tôi sẽ thức dậy ở một nơi hoàn toàn xa lạ, bắt đầu một cuộc sống mới, chỉ có một mình đúng nghĩa. Tuổi 19 ấy, thật ra tôi lúc nào cũng có cậu ấy ở bên, mỗi khi gục ngã lại có thể dựa vào cậu ấy một chút, lại vì nghĩ đến cậu ấy mà có động lực để đứng dậy. Dù có ngã cả ngàn lần đi chăng nữa chỉ cần có cậu ấy, tôi chẳng sợ gì hết. Bởi vì điều mà tôi sợ nhất, chính là không tìm thấy cậu, chính là để cậu vuột mất khỏi tầm tay.
Tôi 20, cậu ấy đi rồi, cậu ấy.. bỏ chạy rồi! Khi tôi toàn tâm toàn ý gỡ bỏ toàn bộ khiên chắn mình dựng lên bấy lâu nay, khi tôi cứ ngỡ đã có mọi thứ, thì cả thế giới lại đồng loạt bỏ tôi mà đi. Tôi còn gì ngoài cái thân xác trơ trụi và héo úa? Tôi còn gì, ngoài những dòng lệ thấm đẫm cả gương mặt, ngoài những tiếng than khóc ai oán và đớn đau? Không tình yêu, không hạnh phúc, không bè bạn, không họ hàng thân thích, không dư dả, tôi chẳng biết phải miêu tả cái hoàn cảnh thảm hại này ra sao nữa. 20 năm, cuối cùng chẳng còn lại gì, hạnh phúc là thứ không bao giờ dành cho tôi.
Một vài năm nữa, có lẽ tôi sẽ hỏi bản thân mình rằng nó đã vượt qua tuổi 20 như thế nào? Nếu nó thật sự vượt qua được những mất mát và tổn thương này, tôi hoàn toàn chắc chắn sẽ chẳng còn gì có thể ngăn bước nó được nữa. Dẫu sao, gỡ bỏ đi lớp mặt nạ ấy, thoát ra khỏi gai nhọn kia tôi cũng chỉ là một cô gái bình thường, nhưng lại chẳng có được bình yên của một người bình thường. Tôi vẫn ở đây, vẫn loay hoay giữa những ngổn ngang của cuộc sống thực tại, chẳng ai biết ngày mai sẽ ra sao, chẳng ai dạy cho tôi phải làm như thế nào. Tôi vẫn khóc, vẫn đau đớn ngây ngốc nhìn cậu ấy an yên, nhưng lòng tôi sao chẳng an chút nào? Bỏ đi, không nghĩ nữa, cuộc sống này đâu phải chỉ có mỗi tình yêu! Tôi ngã rồi, cậu ấy có thấy đâu, tôi phải tự tìm cách đứng dậy thôi. Tôi muốn khóc, cứ khóc đi, rồi ngày mai tới tôi vẫn phải mỉm cười, vẫn phải trưng ra một nụ cười cho thiên hạ thấy kia mà.
Cuộc đời này quả nhiên rất tàn nhẫn. Cướp cậu ấy đi rồi, làm cho gia đình tôi khốn đốn, bây giờ, lại cướp đi cả người thân của tôi nữa. Tôi thật lòng rất muốn gặp ông trời mà hỏi rằng, tôi đã làm gì sai, tôi đã đắc tội gì với Thượng đế, cớ sao phải nhẫn tâm như vậy? Tại sao người nằm đó không phải là tôi? Kẻ lúc nào cũng lắng nghe tâm tư của người khác, hóa ra lại chính là người không ổn nhất. Tại sao chuyện này lại xảy ra? Tại sao tôi không thể trở về mà nhìn mặt nội lần cuối, tôi còn chưa một lần ôm lấy nội trong vòng tay của mình. Tại sao?
Ngày hôm nay buồn đến như thế, đau đớn đến như vậy, nhưng mưa lại chẳng tới. Tôi biết giấu dòng lệ này đi đâu đây? Tôi, phải mạnh mẽ như thế nào bây giờ?
Ngày 11 tháng 6 năm 2020, con xin lỗi, vì không thể ôm người lần cuối!
Latte