Gửi mẹ tôi B. Heine, sinh tại Geldern
Bản dịch:
I
Con quen ngẩn đầu thật cao,
Giác quan của con có hơi lờ đờ và cứng rắn;
Như thể khi chính đức vua nhìn vào mặt con,
con cũng sẽ không đưa mắt nhìn xuống.
Nhưng, mẹ yêu dấu, con muốn nói thật là:
Cho dù sự cao ngạo của con tỏ ra kiêu hãnh thế nào,
Thì khi ở trong tâm hồn ngọt ngào, tin tưởng, gần gữi của mẹ
Con lại rụt rè ngoan ngoãn.
Liệu có phải tâm linh của mẹ buộc con,
Tâm linh tối cao len lỏi qua tất cả một cách can đảm,
Và ánh sáng bầu trời đung đưa loé sáng?
Nỗi nhớ có dày vò con không, rằng có những việc con làm,
Khiến tim mẹ ngừng lại?
Trái tim xinh đẹp từng yêu thương con?
II
Trong cơn mộng tưởng đẹp con đã bỏ mẹ lại,
Con muốn đi đến tận cùng thế giới,
Và muốn nhìn xem, liệu con có tìm thấy tình yêu,
Để mà bao bọc cho tình yêu tuyệt đẹp.
Con tìm kiếm tình yêu trên khắp hang cùng ngõ hẹp,
Con đưa tay ra trước mỗi cánh cửa,
Và xin xỏ một chút tình yêu ban phát -
Nhưng người ta chỉ cười cho con sự căm ghét lạnh nhạt.
Và rồi con lại phát rồ vì tình yêu,
Lại vì tình yêu, nhưng mà rồi con không bao giờ tìm được tình yêu,
Và trở về nhà, bệnh tật, rầu rĩ.
Nhưng mẹ đã ở đó đối diện con,
Và kìa, cái gì lộ ra trong ánh mắt mẹ,
đó chính là tình yêu ngọt ngào, tìm kiếm bấy lâu.