Đà Lạt và kỷ niệm
Đà Lạt mùa này sao mà ẩm ương, khó chịu quá. Cứ chợt nắng rồi chợt mưa tựa như nỗi nhớ về anh vậy. Anh biết không hôm nay em lại cố chấp mang chiếc giày năm đó, không phải em đã quên lời anh dặn đâu. Anh đã nói “Là con gái hãy chọn một chiếc giày vừa chân mình đừng cố chấp, nó sẽ làm em đau.” Đó anh thấy không em vẫn luôn nhớ từng lời anh nói, em không cố ý làm sai lời anh chỉ là… em nhớ quá !
Anh biết đấy em vẫn luôn ngoan, có lẽ men tình là thứ thôi miên, xui kiến em mang vào mình những ngày xưa cũ. Vẫn con dốc thân quen, vẫn chiếc váy trắng ngà, vẫn đôi giày năm đó nhưng anh đâu rồi. Em ghé qua xóm trọ cũ kĩ, ngắm nhìn thật lâu. Ôi em thấy chúng ta của ngày trước, anh ngồi dưới xuýt xoa mấy vết trầy rồi càu nhàu “Đừng mang chiếc giày đó nữa em nghe không? Dẫu biết đó là món quà anh tặng nhưng cứ vứt đi anh sẽ mua đôi mới cho em.” Bàn chân em giờ cũng đang rên rỉ nhưng chẳng còn ai hỏi thăm, cơn mưa chiều xưa lại kéo đến thế nhưng chẳng ai cõng em về.
Đà Lạt hôm nay buồn cười thật, tựa như tua lại mảnh phim tình cũ kĩ thế mà chỉ để mình em độc thoại, thật là nhẫn tâm. Mưa lạnh lùng hòa vào cơn gió chiều đông khiến trái tim em tê tái đến ngàn lần. À anh dàn hồng mình trồng đã rộ bông rồi đấy nhưng chẳng hiểu sao cái màu đỏ cứ muộn sầu tựa đôi mắt mất ngủ nhiều đêm, chẳng rạng rỡ như ngày anh gõ cửa. Bữa trà chiều em vẫn dạo ra hiên, chỉ khác là có trơ mình một chiếc tách, nhấp một ngụm sao lại chẳng bình yên mà đắng ngắt tỏa ra từ lồng ngực.
Ngày anh cưới em đến rồi đây, đúng là khung cảnh tựa mình từng ao ước. Những bông cẩm tú cầu tươi thắm, càng long lanh hơn dưới ánh đèn vàng, chúng rung rinh cành lá chúc mừng anh, trái tim này cũng rộn lên chúc phúc. Đến lễ cưới em phải thật xinh, em vâng lời lũ bạn mà chọn cho mình một chiếc đầm lộng lẫy. Nhưng hình như chiếc váy hơi bực bội, tại sao lại kết hợp nó với chiếc giày cũ kĩ. Em đi đôi giày này đến chẳng phải để mong được anh thương hại, chỉ là em muốn đây sẽ là lần cuối mình đi, lần cuối em cố chấp khiến mình đau đớn, chỉ thế thôi. Anh trao nhẫn cưới trên lễ đường ngập hoa, những ánh đèn lung linh nhấn điểm rồi cùng cô ấy lập lời thề nên duyên nên nợ. Em bỗng nhớ đến chiếc nhẫn nơi góc tủ đầu giường, anh bảo chiếc nhẫn đó là lời nguyện ước. Em chợt nhận ra lời nguyện ước chỉ linh ứng ở nơi lễ đường.
Tiệc tàn rồi, anh đã của người ta. Sao trời Đà Lạt hôm nay cũng vui mừng rủ nhau đi chúc tụng bỏ lại một ánh nhỏ le lói, cô đơn.
Hôm đó em đã khóc thật nhiều nhưng chẳng phải vì tội nghiệp chính mình đâu anh, em thương cho đôi giày trong giỏ rác, thương cho chiếc nhẫn chẳng được thưởng ánh đèn lấp lánh nơi lễ đường.
Sáng thức dậy, em cảm thấy bình yên đến lạ thường, dàn hồng cũng rạng rỡ thêm trăm lần, đến kệ giày sau vài lần ngẫm nghĩ, hôm nay chiếc giày thật vừa vặn chân em. Con đường Đà Lạt nâng bước chân em, hàng thông già reo vui hỏi nhỏ “cô gái à đã buông bỏ được chưa ?” Đôi mắt em đắm chìm trong những mảng xanh tít tắp, anh ơi em buông rồi.
Thảo Nguyên.