Đã biết trước không có kết quả, sao ta vẫn cố chấp yêu?
Đôi khi chúng ta vẫn cố chấp yêu, cố chấp đợi chờ, kể cả cố chấp hi vọng để một lần nữa trái tim lại rung lên những hồi chuông nhức nhối đau đến xé lòng mà không cần biết ngày mai ra sao...
Đôi khi cứ lì lợm bám đuổi một thứ tình yêu mà bản thân đã biết trước được tương lai chẳng có kết quả gì nghe thật mơ hồ và viển vông nhỉ?
Cứ như biết được đi đến sân bay để đợi tàu mà vẫn đến đợi. Người ngoài cuộc nghe lại thấy buồn cười và cho rằng bản thân ta đang bị sống trong ảo tưởng, mông lung và không-có-thật. Còn người trong cuộc như bản thân ta, chẳng hạn thì vẫn thấy có đôi chút ấm áp, thậm chí hạnh phúc khi chẳng may có chút gió nhẹ từ ai đó thổi về.
Thứ tình yêu không có tương lai nói thật chẳng ai đủ dũng cảm hay tự tin để đối mặt với nó cả. Lắm lúc thấy bản thân yếu đuối hẳn đi vì cứ chạy theo những phù phiếm với những giá trị ảo tưởng do con tim vẽ nên để rồi làm mệt chính bản thân nó.
Cuộc đời có mấy ai biết trước được tương lai, nhưng trong tình yêu đôi khi chúng ta lại biết trước được tương lai đấy. Có phải khi ta yêu một người đậm sâu và người đó cũng yêu ta như vậy nhưng chúng ta xem xét từ nhiều khía cạnh và kết quả đem lại cho thấy rằng ta và người đó chẳng hề hợp nhau gì cả, người ở phương này, người ở phương nọ, gia đình người ấy chẳng thấy tương xứng với gia đình mình...
Hay có thứ tình yêu đơn phương cũng là một trong số đó, ta yêu người, thứ tình yêu chỉ bắt nguồn từ một phía - đơn chiếc, lẻ loi - và đôi khi chỉ một nụ cười thoáng qua của người ấy mà chẳng cần biết là dành cho ai - cũng đủ làm ta thấy hạnh phúc vô cùng. Nhưng rồi cứ xem đi thứ tình cảm này kéo dài âm ỉ sẽ chỉ làm thêm đau cho chúng ta mà thôi.
Nhưng đôi khi chính chúng ta vẫn cố chấp yêu, cố chấp đợi chờ, kể cả cố chấp hi vọng để một lần nữa trái tim lại rung lên những hồi chuông nhức nhói đau đến xé lòng.
Lắm khi ta gặp một tình yêu biết chắc trước rằng bố mẹ hai bên sẽ cản trở nhưng vẫn yêu người ấy, vẫn luôn quan tâm và chở che, cùng người ấy vượt qua mọi bão giông của cuộc đời. Rồi một ngày ta nhận ra yêu quá nhiều rồi, nhưng bố mẹ vẫn cấm cản vì cả hai không hợp nhau về mọi thứ: tuổi tác, địa vị, gia đình... Để đến khi chia tay thì lại thấy đau, thấy khổ vì bản thân mình đã yêu quá nhiều, đã quá quen giọng nói, tiếng cười của người ấy thì làm sao có thể dễ dàng chối bỏ, lẩn trốn được cơ chứ.
Đôi khi cố chấp yêu lại làm con tim thấy vui trở lại - không phải là chúng ta không biết trước tương lai sẽ đầy rẫy những khổ đau cho cả hai hoặc cũng chỉ dành cho riêng ta - nhưng vì bản thân ở hiện tại không đủ dũng khí để từ bỏ một tình cảm đã nung nấu từ lâu trong bản thể. Hay vì ngay lúc này - thời điểm mà ta không có niềm vui nào ngoài người ấy, ngoài những tin nhắn vu vơ, hỏi han... Tất cả cứ như liều thuốc mê quấn lấy, kéo lấy chính bản thân ta vào vòng xoáy ái tình đầy mộng mị, mờ ảo.
Suy cho cùng, ta tự làm ta đau, nhưng mấy ai ngoài đời hiểu được những gì ta đang làm, rồi chỉ nhìn nhận một phía mà phán xét. Những điều đó ta không nên quan tâm, miễn con tim luôn thấy rạo rực thương yêu và đầy ắp tiếng cười là được. Còn nếu sau này dù khổ đau nhiều hay ít thì cũng cam chịu vì ta đã biết trước được tương lai chẳng có kết quả gì rồi cơ mà.
Khi yêu là vậy đấy, đau vẫn cam chịu yêu, chịu tổn thương... Để rồi một ngày ngoảnh lại mối tình như tro tàn tháng 10.
Hải Văn