Câu chuyện: “HỌC TRÒ ĐÃ LỚN KHÔN”
Tôi đã công tác trên 12 năm, thời gian đó cũng đủ cho tôi học hỏi và đúc rút ra kinh nghiệm cho bản thân trong công tác, nhất là công tác chủ nhiệm. Câu chuyện sau đã trôi qua 2 năm nhưng hình ảnh của một em học sinh làm cho tôi thay đổi cách nhìn về học sinh. Các em đã thật sự lớn khôn mà tôi không biết, nhân cách của các em đã được hình thành từ lâu mà bản thân tôi cứ nghĩ các em đang là một đứa trẻ. Câu chuyện như sau:
Năm học 2012 – 2013 đã đi được ¼ chặng đường, lớp tôi chủ nhiệm là lớp 5, tôi được phân công dạy lớp có nhiều học sinh yếu, gánh nặng trên vai tôi là phải giúp đỡ các em hoàn thành chương trình, khi bàn giao học sinh lớp 5 với giáo viên THCS. Tôi lo lắng bức xúc muốn dồn ép các em học được thật nhiều kiến thức. Nhưng sự dồn ép của tôi chưa đưa lại kết quả tốt khi điểm kiểm tra định kỳ lần 1 quá thấp. Nhà trường cho phép giáo viên họp phụ huynh lần 2 để có sự phối kết hợp giữa gia đình và nhà trường. Sau buổi học hôm đó, khi tôi thông báo lịch họp phụ huynh và cũng là lúc trống đánh hết giờ. Tôi xách cặp lên văn phòng để ra về. Trên nữa quảng đường đi, tôi nghe tiếng chân nhỏ bé chạy theo và tiếng nói nhỏ nhẹ sợ sệt nói theo:
- Thưa cô, cho em gặp cô một tý.
Tôi dừng lại, người gặp tôi là em Kim Anh, học sinh của tôi, em là một trong số học sinh thuộc diện học sinh kém đang phải phụ đạo.
- Tôi hỏi em gặp cô có việc gì không?
Em ngập ngừng trong giây lát, rưng rưng nước mắt, miệng ấp úng không dám nói. Tôi gặng hỏi:
- Có chuyện gì vậy, em cứ mạnh dạn nói với cô nào!
Em lấy lại bình tĩnh, nói với tôi giọng lí nhí:
- Thưa cô, chiều nay họp phụ huynh, cô có thể nói với mẹ em điểm thi Toán và Tiếng Việt của em đạt điểm trung bình được không cô?
Em Kim Anh điểm thi định kỳ lần 1 đều bị thiếu điểm. Em lo lắng và mạnh dạn xin tôi như vậy để mục đích gì đây? Tôi hỏi em:
- Tại sao em phải xin như vậy?
Em trả lời:
Em sợ mẹ buồn, em hứa với cô em sẽ cố gắng để vươn lên trong học tập.
Trước lời nói đó của một em học sinh 11 tuổi mà tôi cứ ngỡ là mình đang nói với một người bạn của tôi. Tôi cũng hứa với em: Cô sẽ suy nghĩ, xin ý kiến của Ban giám hiệu, nếu được cô sẽ giúp em nhưng phải có một điều kiện là: “Em phải cố gắng hơn nữa”.
Sau đó tôi lên văn phòng gặp cô hiệu phó trao đổi câu chuyện này, được sự nhất trí của hiệu phó, tôi làm theo lời xin của học sinh và gặp riêng phụ huynh em Kim Anh nhắc nhở nhẹ nhàng, tạo điều kiện cho con học thêm ở nhà.
Từ sau cuộc họp phụ huynh đó, không những em Kim Anh mà các bạn cũng tiến bộ hẳn lên. Từ những lời nói, suy nghĩ đó của em học sinh đã làm cho tôi thức tỉnh về sự nhìn nhận của các em, coi học sinh như bạn bè cùng chia sẻ, động viên các em cùng tiến bộ. Từ đó đến nay lớp tôi chủ nhiệm luôn dẫn đầu trong mọi phong trào nhờ vào việc nắm bắt tâm lý của các em, ta xem các con là bạn, là con để gần gũi với các em hon giúp các em có điều kiện tâm sự sẽ chia những lúc các em cần. Tôi được nhà trường bình chọn giáo viên chủ nhiệm giỏi cấp trường và được đại diện cho tập thể giáo viên Trường Tiểu học Nga Lộc dự thi hôm nay.
Tuy câu chuyện rất đỗi bình thường nhưng đã có những thay đổi trong cách nghĩ, cách làm của tôi và để lại dấu ấn tốt đẹp cho tôi. Các bạn ạ: lòng bao dung, sự độ lượng của thầy cô sẽ giúp các em tiến bộ rất nhiều. Nếu ta làm được điều đó thì công tác chủ nhiệm của ta sẽ thành công.
Người viết truyện: Đinh Thị Hương