Bài văn thuyết minh về nồi cơm điện số 9
Nồi cơm điện là một thiết bị gia dụng tự động được thiết kế để nấu cơm bằng cách hấp hơi gạo. Nó có một nguồn nhiệt, một nồi nấu, và một thiết bị cảm ứng nhiệt. Thiết bị cảm ứng này đo nhiệt độ của nồi nấu và kiểm soát nhiệt lượng. Nồi cơm điện phức tạp có thể có nhiều cảm biến hơn và các thành phần khác, và có thể nấu đa chức năng.
Nồi cơm điện với tên gốc là suihanki (炊飯器) đến với loài người từ đất nước công nghệ phát triển vượt bậc – Nhật Bản. Ý tưởng về việc dùng điện để nấu cơm, xuất hiện lần đầu tiên vào những năm giữa thập niên 1920. Năm 1956, công ty Toshiba (Nhật Bản) cải tiến và khắc phục nhược điểm đó, cho ra đời một chiếc nồi thuận tiện sử dụng hơn.
Nồi nấu được đổ đầy gạo và nước. Trong thời gian nấu, hỗn hợp nước và gạo được làm nóng với toàn bộ công suất. Nước đạt đến nhiệt độ 100 °C (212 °F); nó không thể nóng hơn nhiệt độ điểm sôi này (tất cả năng lượng dư sẽ chuyển hóa nước thành hơi). Vào cuối thời gian nấu sẽ không có nước còn lại nữa; hầu hết sẽ được gạo hấp thụ, và một phần nước đã bay hơi.
Nồi tiếp tục được nung nóng, nhiệt độ bây giờ có thể vượt lên trên điểm sôi của nước; điều này làm cho cảm biến nhiệt thay đổi. Một số nồi cơm điện chuyển sang chế độ “hâm nóng” để tiết kiệm năng lượng, giữ cho gạo ở nhiệt độ an toàn ở khoảng 65 °C (150 °F); các nồi cơm điện có mô hình đơn giản hơn thì tắt điện nguồn.
Với sự phát triển tốc độ của kỹ thuật số, giống như nhiều thiết bị, vật dụng khác, nồi cơm điện cũng được cải tiến từng ngày. Nồi cơm điện đi vào đời sống sinh hoạt, có mặt ở khắp thế giới và trở thành một phần trong cuộc sống của con người.