Bài văn tả con lợn số 14
Chúng ta đều biết đến chú heo đất qua những ca từ nhí nhảnh “Heo không đòi ăn cơm. Heo không đòi ăn cám. Heo chỉ cần em bé trên tay ầu ơ”. Nhưng không phải ai cũng rõ đàn lợn ủn ỉn thật sẽ trông ra làm sao. To lớn như voi hay bé nhỏ như chim? Đen đen hay trăng trắng? Nó có đáng yêu không?
Chà! Chúng cũng đáng yêu và ngộ nghĩnh đấy! Thân hình béo tròn chẳng khác nào một cục bông trắng muốt. Nhưng nghe vẻ, “cục bông” này không hề nhẹ, mà ngược lại, nó ục ịc, bước từng bước nặng nề. Thân lợn to bằng cái bình đựng bước. Bộ lông trắng như cước mọc thưa trên làn da hồng hào. Cái đầu hình tam giác lúc nào cũng chúi chiếc mũi xuống máng. Mũi lợn hồng hồng, ươn ướt với hai cái lỗ nhỏ lúc nào cũng phì phò thở. Gương mặt chú lợn ngộ nghĩnh lắm! Hai con mắt đen nhỏ xíu, đen láy như hai hạt cườm. Đôi tai to bằng bàn tay, phe phẩy trên đỉnh đầu. Dù tai dùng để nghe, nhưng trông nó y như hai chiếc loa lớn gắn trên đầu. Bốn chân lợn mập mạp, tròn trịa như một chiếc cột chống đỡ thân. Bộ móng cứng cáp, cào cào xuống nền tạo nên những tiếng phành phạch. Khi làm động tác đó, chú lợn chắc đang đói. Miệng cứ kêu eng éc không ngớt. Vẻ như, “eng éc” là lời xin thức ăn của chúng. Một chú kêu, hai chú kêu, rồi cả đàn lợn đồng thanh “eng éc”. Tiếng kêu lúc một vang. Bác nông dân đem một thùng thức ăn tới, đổ vội vào chiếc máng dài. Từng chú lợn vồ vập ăn, tiếng ăn cám cháp chạp. Một lúc sau, cả đàn no tròn. Chúng bắt đầu chúi mõm vào lưng nhau như làm sạch trước khi đi ngủ.
“Ủn ỉn…ủn ỉn…” – Đàn lợn nằm kêu hồi lúc rồi thiếp ngủ. Những chú lợn no căng bụng, mắt lim dim, mũi thở phì phò phì phò, trông ngộ nghĩnh vô cùng.