Bài tham khảo số 3
Bài thơ “Dáng đứng Việt Nam” của tác giả Lê Anh Xuân là một bài thơ tiêu biểu cho nguồn cảm hứng thi ca dân tộc về người anh hùng thầm lặng với sự hi sinh cao cả cho dân tộc. Bài thơ giúp chúng ta hoài niệm về một thời kháng chiến chống Mỹ gian khổ nhưng hào hùng của ông cha ta.
Ngay từ 4 câu đầu của tác phẩm, tác giả đã cho chúng ta thấy rõ được nét oai hùng của người chiến sĩ:
Anh ngã xuống đường băng Tân Sơn Nhứt
Nhưng Anh gượng đứng lên tì súng trên xác trực thăng
Và Anh chết trong khi đang đứng bắn
Máu Anh phun theo lửa đạn cầu vồng.
Người chiến sĩ đã chiến đấu hết mình vì tổ quốc, đến khi không còn sức lực, anh đã phải ngã xuống trên nền băng Tân Sơn Nhứt. Tưởng chừng sinh mệnh của anh đã hết, nhưng sứ mệnh của anh với đất nước vẫn còn. Anh vẫn gượng người tì súng lên xác trực thăng mà nhắm bắn quân địch. Từng giọt máu anh bắn ra cũng là từng xác tên lĩnh Mỹ ngã xuống. Anh ra đi với khí thế hiên ngang, anh chết khi còn đang đứng bắn.
Chính bởi khí thế hiên ngang đó của anh đã làm cho quân giặc phải nể phục, khiếp sợ.
Chợt thấy anh, giặc hốt hoảng xin hàng
Có thằng sụp xuống chân Anh tránh đạn
Bởi Anh chết rồi nhưng lòng dũng cảm
Vẫn đứng đàng hoàng nổ súng tiến công
Tuy lực lượng của ta yếu hơn của địch nhưng với ý chí kiên cường ta đã chiến thắng được vũ khí hùng hậu. Anh ra để lại một tấm bia anh hùng dũng cảm, anh ra đi nhưng dáng đứng của anh vẫn đàng hoàng nổ súng bởi tâm hồn của anh vẫn là đứa con của cách mạng, anh dùng của nhân dân.
Anh cống hiến cho tổ quốc mà không màng đến danh lợi, không cần tổ quốc ghi công. Tuy anh ra đi không rõ tên tuổi, địa chỉ nhưng anh vẫn để lại trong mỗi thế hệ sau này một tấm gương sáng về những người chiến sĩ anh dũng, chiến đấu hết mình vì lý tưởng cao đẹp.
Lê Anh Xuân đã đưa hình ảnh đôi dép ấn dụ cho sự hi sinh của người chiến sĩ, dẫu cái chết của anh chỉ bình thường như một đôi dép nhưng lại làm lên những điều lớn lao.
Anh tên gì hỡi Anh yêu quý
Anh vẫn đứng lặng im như bức thành đồng
Như đôi dép dưới chân Anh giẫm lên bao xác Mỹ
Mà vẫn một màu bình dị, sáng trong
Không một tấm hình, không một dòng địa chỉ
Anh chẳng để lại gì cho riêng Anh trước lúc lên đường
Tất cả những hy sinh thầm lặng của anh là cơ sở để hô vang lên hai chữ thân thương của đất nước. Sự ra đi của anh trên đường băng Tân Sơn Nhất đã dựng lên một tấm bia độc lập của dân tộc, máu của anh đã hòa chung với màu cờ phấp phới tung bay của tổ quốc. Đó chính là kết tinh của hòa bình, kết tinh của tinh thần kiên trung bất khuất, nét hào hùng của “Dáng đứng Việt Nam”.