Bài tham khảo số 3
Ta là Mị Nương - con gái yêu của vua Hùng thứ mười tám. Năm nay ta đã đến tuổi lấy chồng nên vua cha quyết định mở hội kén rể. Người bảo rằng:
- Con gái ta xinh đẹp như hoa, tính nết hiền dịu, thế nên chồng của nàng phải là một chàng trai văn võ song toàn.
Nghe vua cha nói, ta vừa vui vừa ngượng ngùng. Ngày kén rể đến, sau nhiều vòng lựa chọn, có hai chàng trai được vào yết kiến vua cha. Lúc ấy, ta đứng phía sau rèm nhìn lại, thấy hai chàng đều rất khôi ngô, tuấn tú. Sau màn giới thiệu ngắn gọn. Ta được biết, chàng trai đứng bên phải tên là Sơn Tinh, sống ở núi Tản Viên, còn người đứng bên trái là Thủy Tinh, sống ở vùng biển. Nhìn cả hai chàng trai, vua cha đã quyết định thử tài. Khi đó, ta cùng vua cha và các cận thần đều hết sức ngạc nhiên trước tài năng của hai người họ. Một người có thể dời non lấp bể, một người có thể hô mưa gọi gió. Ai cũng tài năng phi phàm. Chính vì thế, vua cha rơi vào tình huống khó xử. Ngài cho hỏi ý kiến ta, nhưng chính ta cũng không biết phải chọn lựa thế nào. Vậy là, người bèn cho gọi các cận thần vào cùng bàn bạc. Sau một hồi thảo luận, người quyết định rằng sẽ đưa ra một thử thách cuối cùng, đó chính là những sính lễ vô cùng quý hiếm, khó tìm. Ai mang đến trước thì người đó sẽ là chồng của ta. Sính lễ gồm một trăm ván cơm nếp, một trăm nệp bánh chưng và voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao. Ngay sau khi nắm được danh sách sính lễ, cả Sơn Tinh và Thủy Tinh ngay lập tức rời đi để chuẩn bị. Từ lúc đó, ta lúc nào cũng trong trạng thái lo lắng, hồi hộp, không biết ai sẽ là người cùng mình trở thành vợ chồng. Lo lắng, thấp thỏm, nên tối hôm ấy, mãi đến khuya ta mới đi ngủ được. Vậy mà, chỉ một lát sau, ta đã được người hầu gọi dậy, sửa soạn để theo chồng về dinh. Sau khi tiến ra sân rồng, ta nhìn thấy Sơn Tinh đang đứng đợi ở đấy. Hôm nay, trông chàng thật oai vệ, hiên ngang. Vậy là, đám cưới giữa ta và Sơn Tinh được diễn ra dưới sự chứng kiến và chúc phúc của muôn dân trăm họ. Kết thúc buổi lễ, ta từ biệt vua cha, theo Sơn Tinh về núi Tản Viên.
Trên đường đi, ta và chồng hết sức ngượng ngùng, không biết phải nói gì. Bỗng nhiên, trời đất tối sầm lại, tiếng reo hò, tiếng nước chảy ầm ầm bao trùm lên không gian. Chúng ta buộc phải dừng lại, lúc này, bước ra khỏi kiệu, nhìn về phía xa, ta cảm thấy vô cùng kinh hãi. Chốn kinh thành Phong Châu phồn hoa ngày xưa giờ chìm trong biển nước, tiếng kêu than vang khắp nơi. Từng cột nước cuộn trào như những con rắn nước khổng lồ. Trên con rắn nước ấy, Thủy Tinh đang cưỡi gió mà lao tới. Nhìn trận thế như vậy, ta vô cùng hoảng loạn, không biết phải làm như thế nào. Lúc ấy, Sơn Tinh đã dặn ta hãy ở yên trên ngọn núi, còn lại đã có chàng lo. Nói rồi, Sơn Tinh tiến về phía dòng nước dữ, trực tiếp đối đầu với Thủy Tinh. Chàng bốc từng quả đồi, dời từng dãy núi, dựng thành lũy đất, chặn đứng dòng nước lũ. Thế là, cả vùng đất thoát khỏi cảnh chìm trong bể nước. Thấy vậy, Thủy Tinh càng tức giận, lại ra sức hô thêm mưa, dâng nước lên cao hơn. Thế nhưng dù vậy, Sơn Tinh vẫn bình tĩnh ngăn chặn tất cả. Cuối cùng, sau vài tháng dằng co, trước sự thấp thỏm của ta và muôn dân trăm họ, Thủy Tinh đã kiệt sức và buộc phải rút lui. Vậy là, cuộc sống yên bình đã trở lại. ta cùng Sơn Tinh trở về núi Tản Viên trong sự reo vui, ủng hộ của nhân dân.
Từ đó về sau, ta và Sơn Tinh trở thành đôi vợ chồng chung sống hạnh phúc bên nhau. Hằng năm, ta thường cùng chàng trở về kinh thăm vua cha và họ hàng. Thật vui mừng khi ai cũng sống mạnh khỏe. Chỉ có một điều, là năm nào Thủy Tinh cũng dâng nước đánh nhau với chồng ta. Điều này khiến ta hết sức khó xử, nhân dân cũng rất mệt mỏi. Nhưng may mắn nhờ có Sơn Tinh nên hắn không bao giờ có thể làm khổ cho muôn dân nước Đại Việt được.