Bài tham khảo số 2
Chẳng biết tự bao giờ, mùa xuân đã trở thành nguồn cảm hứng bất tận cho thơ ca. Mùa xuân như đồng hiện cùng thi ca, song hành suốt chiều dài lịch sử văn học. Trong thơ mới, mùa xuân được khắc họa phong phú, đa tầng, đa nghĩa với nhiều cách tân, sáng tạo, độc đáo ở cả nội dung, hình thức, tư tưởng… Giữa vườn xuân đa sắc, đa hương, Xuân Diệu xác lập cho mình một vị thế đặc biệt.
Mùa xuân trong thơ Xuân Diệu, với ý nghĩa là thời gian vật lý (mùa – danh từ) bao giờ cũng đẹp đến nao lòng. Khí xuân, sắc xuân căng tràn, vừa gợi lên nét thanh tân, dịu dàng mà cũng không kém phần ngọt ngào, quyến rũ. Cái xuân tình ấy được Xuân Diệu lẩy lên qua những vần thơ:
Giữa vườn inh ỏi tiếng chim vui
Thiếu nữ nhìn sương chói mặt trời
Sao buổi đầu xuân êm ái thế
Cánh hồng kết những nụ cười tươi
Mùa xuân chín ửng trên đôi má
/…/
Thiếu nữ làm duyên, đứng mỉm cười
Trong thơ Xuân Diệu nói riêng, thơ mới nói chung, khi viết về mùa xuân luôn tồn tại hai thái cực trong cảm xúc. Song hành với cái rạo rực, say đắm thì luôn tồn tại một nỗi thấp thỏm, lo âu, tiếc nuối trước sự chảy trôi của thời gian, hữu hạn của xuân.
Xuân không là bất biến cũng giống như tuổi trẻ, tình yêu không là vĩnh hằng, đời người hữu hạn trước cuộc sống vô thường: “Sắc tàn, hương nhạt, mùa xuân rụng!/ Những mặt hồng chia rẽ hết cười” (Xuân rụng).
Ám ảnh về thời gian là tuyến tính, quy luật khắc nghiệt của tạo hóa cũng chính là đang nhận thức sâu sắc về cái tôi giữa cuộc đời. Đây là cảm xúc chủ đạo, góp phần định hình và xác lập vị thế của thơ mới trong dòng chảy thi ca Việt. Mỗi độ xuân sang, trong cái hân hoan, rạo rực, những vần thơ của Xuân Diệu nói riêng, thơ mới nói chung như càng thổi bừng lên sức sống, khát khao, say đắm với đời, với người.