Bài tham khảo số 1
Hôm ấy, chú bé Phrăng định sẽ trốn học và rong chơi ngoài đồng nội. Nhưng rồi lời của bác phó rèn Oát-stơ đã thôi thúc cậu đến lớp. Khi đến lớn cậu bắt gặp bầu không khí im ắng của lớp học - một điều thật kỳ lạ. Cậu cảm thấy thật xấu hổ khi đã đến muộn trong buổi học. Nhưng Phrăng cảm thấy càng kỳ lạ hơn khi thầy Ha-men không quở mắng mình. Chỉ đến khi nghe thầy giáo thông báo đó là buổi học Pháp văn cuối cùng, Phrăng mới hiểu ra. Cậu cảm thấy ngạc nhiên, buồn bã và hối hận. Chú bé thấy bài giảng của thầy dễ hiểu đến lạ lùng, cậu ân hận tại sao bấy lâu nay mình không trận trọng cơ hội được học tiếng mẹ đẻ. Xấu hổ vì bấy lâu nay không chịu học, cậu ước rằng mình có thể đọc trôi chảy tất cả những câu mà thầy giáo đã yêu cầu mình đọc. Tình yêu tiếng mẹ đẻ có lẽ khiến cậu cảm thấy đau đớn giống như thầy giáo của mình.