Bài tham khảo số 1
Hòa bình đã lập lại, cuộc sống của tôi đã ổn định và êm đềm bên các con, các cháu. Thế nhưng mỗi khi nhớ đến cuộc chiến năm xưa, trong lòng tôi lại thấy rạo rực cứ như tất cả mới chỉ vừa mới xảy ra ngày hôm qua. Hôm vừa rồi, cháu tôi đọc cho nghe bài thơ Đồng chí, bài thơ khiến toàn bộ kí ức năm xưa ùa về.
Thuở ấy, tôi cũng như biết bao nhiêu thanh niên Việt Nam khác, hừng hực khí thế và lòng căm thù quân giặc. Nước Việt Nam của chúng ta vốn trù phú là thế vậy mà lũ giặc đã đến và không để cho chúng ta được yên. Chính lũ giặc đã khiến nước ta trở nên nghèo đói. Quê hương tôi ngày ấy đất đai cằn cỗi cày lên toàn sỏi đá. Những vùng quê khác cũng chẳng khá hơn, toàn nước mặn với đồng chua. Thanh niên trong làng được huy động hết ra chiến trường đánh giặc. Làng quê chỉ còn toàn người già và trẻ nhỏ. Được đi đánh giặc cũng là mong ước của tất cả các thanh niên chúng tôi thời ấy. Thậm chí có thằng còn khai man tuổi để đủ tuổi đi đánh giặc. Vào lính rồi, mỗi người được phân về một tiểu đội. Năm ấy, tôi được phân vào tiểu đội tham gia chiến đấu trong chiến dịch Việt Bắc. Trận đánh lớn đã mang lại vẻ vang cho non sông Việt Nam và tôi thấy mình thật may mắn vì đã được tham gia vào trận chiến ấy.
Nhắc đến những năm tháng ấy, có lẽ ai cũng đã rõ. Đó là những năm tháng bom đạn ác liệt. Đồng đội của tôi đã hi sinh không biết bao nhiêu người. Đau thương lắm. Tôi không muốn nhắc lại chuyện buồn, chỉ muốn nhắc đến tình đồng chí keo sơn, nhắc đến những người anh em đã từng cùng mình vào sinh ra tử. Đồng đội của tôi cũng xuất thân là những anh nông dân nghèo. Có lẽ chính vì hoàn cảnh giống nhau nên chúng tôi nhanh chóng trở nên thân thiết. Chúng tôi nói chuyện và chia sẻ với nhau về nỗi nhớ quê hương, nỗi nhớ nhà. Bạn tôi kể rằng anh phải gửi lại nhà cửa, ruộng nương cho bạn. Tôi cũng không khá hơn là bao. Mẹ tôi năm ấy già yếu, tôi vẫn phải để cụ lại nhờ những người hàng xóm thăm nom. Bây giờ ở nơi chín suối chắc bà cũng hãnh diện về tôi. Nói thực, thanh niên như chúng tôi hăm hở ra trận là vậy nhưng thật lòng lo cho gia đình nhiều lắm. Cũng chính vì lo lắng cho hậu phương nên chúng tôi càng thêm quyết tâm chiến đấu.
Vào lính, đồng đội thành người thân. Chúng tôi chia sẻ với nhau từng miếng khoai, miếng sắn. Đêm đến đắp chung nhau một tấm chăn mỏng cho khỏi rét. Tôi nhớ có lần đồng đội của tôi phải chịu cơn sốt rét rừng. Có bao nhiêu chăn, chúng tôi gom cả lại cho đồng đội đắp. Nhìn đồng đội mồ hôi vã ra mà người vẫn run lên vì lạnh, tôi không tài nào kìm được nước mắt. Cảnh ở rừng thứ gì cũng thiếu, thuốc không có, chúng tôi chỉ biết cam chịu. May sao người đồng đội của tôi cũng qua khỏi. Chính anh sau này đã xé vai áo của mình ra để vá vào chiếc quần của tôi. Tôi biết ơn anh vô cùng vì sự hi sinh thầm lặng ấy. Lần tôi bị thương khi đi rừng, anh đã nắm chặt lấy tay tôi và động viên. Đêm xuống, tôi cùng đồng chí của mình canh gác. Trăng treo trên đầu súng. Hình ảnh ấy tôi nhớ mãi không quên.
Năm ngoái tôi hay tin đồng chí của mình qua đời. Tôi đau xót lắm mà tuổi già không cho phép tôi đến gặp đồng chí lần cuối. Thôi thì nhân câu chuyện này, tôi cũng muốn gửi một lời cám ơn tới đồng chí của mình. Có đồng chí mới còn có tôi ngày hôm nay.