Bài cảm nhận về ngày thương binh liệt sỹ 27/7 (số 1)
“ Tôi lớn lên, khi đất nước không còn chia Bắc Nam, Chẳng biết chiến tranh là gì, chỉ còn lại trong những câu chuyện của cha…”
Đó chỉ là một câu hát vu vơ mà tôi vẫn thường hay nghe, song có lẽ nó là đại diện cho cả một thế hệ trẻ. Tại sao ư? Vì chúng ta đâu được chứng kiến sự tàn nhẫn của chiến tranh, sự khó khăn của những người lính bất đắc dĩ phải cầm súng và cả sự khổ cực của hậu phương,… Chúng tôi cũng đâu cảm nhận được chiến tranh, chẳng thấy được cái gọi là xót thương đối với những bà mẹ mất con, những đứa con mất cha và tất nhiên cũng không thể thấy được niềm vinh quang, hãnh diện khi cả đất nước hân hoan giải phóng, thống nhất bởi lúc đó chúng tôi đâu đã được ra đời!
XX năm kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ, nhiều thế hệ cha anh đã không tiếc máu xương của mình để giành lấy độc lập tự do cho Tổ quốc. Để hôm nay của chúng ta được sống trong hòa bình thống nhất, Bắc Nam sum họp một nhà.
Chúng ta nhớ về những ngày tháng đất nước còn trong khói lửa chiến tranh, trên đất nước luôn chỉ muốn hòa bình. Để giữ lấy nền độc lập thiêng liêng ấy của Tổ quốc, hàng triệu thanh niên Việt Nam với bầu nhiệt huyết của tuổi trẻ, ra đi với tình yêu cho quê hương đất nước vô cùng mãnh liệt, thề "quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh".
Những người con anh dũng của Tổ quốc, có người còn sống nhưng cũng có người đã nằm lại với đất mẹ thân yêu. Thế nhưng những chiến công và tên tuổi của các anh đã trở thành bất tử, khắc ghi vào lịch sử dân tộc và mãi mãi được thế hệ những người Việt Nam tưởng nhớ.
Cùng đồng bào cả nước, Ban lãnh đạo XX luôn ghi nhận và tri ân tới những anh hùng, liệt sỹ đã ngã xuống vì Tổ quốc nói chung và cha mẹ đẻ của cán bộ công nhân viên trong Tập đoàn là thương binh, liệt sỹ nói riêng bằng cách gửi những món quà ý nghĩa bằng tinh thần và vật chất để động viên tới những thương binh, liệt sỹ và gia đình của họ.