An Mai quân
Phiêu bồng ngã bối các tha hương,
Tân khổ thiên quân phận ngoại thường.
Tính mạng kỷ hồi tần tử địa,
Tu mi tam độ nhập linh đường.
Kinh nhân sự nghiệp thiên đào chú,
Bất thế phong vân đế chủ trương.
Giả sử tiền đồ tận di thản,
Anh hùng hào kiệt giã dung thường.
Bài thơ này trích từ đoạn cuối Ngục trung thư của Phan Bội Châu. Theo lời tác giả, ông làm để an ủi Mai Lão Bạng (1866-1942), một linh mục theo Việt Nam quang phục hội cùng bị bắt vào ngục.