Ai về cùng tôi, thăm cánh đồng hoa cải
Bây giờ đã là mùa hoa cải. Mùa làm cho tôi, gã trai chạm tuổi ba mươi nhớ đến cuồng đến dại. Mùa một thời tôi từng mê mải, nuôi dưỡng tâm hồn tuổi thơ bằng những vạt nhớ vàng hươm. Ký ức tràn dòng, đưa tôi về ngày thơ ấu. Có ai về cùng tôi, thăm cánh đồng hoa cải?!
Đó là cánh đồng đẹp nhất trong ký ức của tôi. Cánh đồng hoa cải chẳng thênh thang, thẳng cánh cò bay như cánh đồng lúa, chẳng bạt ngàn tít tắp như cánh đồng ngô. Đó chỉ là cánh đồng be bé xinh xinh, thoai thoải giữa triền sông bên dòng nước chảy hiền hòa. Chẳng cần canh ngày, canh tháng, trời trở lạnh mẹ lại mang hạt cải ra gieo. Qua những ngày cải mọc mầm, ngoi lên những chồi xanh mướt mắt, qua thêm mấy cơn bấc, cải ngồng lên một màu vàng kỳ diệu.
Dấu chân tuổi thơ tôi in khắp lối đồng cải, rịn vào cát sông, bên gốc cải đang rung rinh trước gió. Nhớ những sớm mai, sương còn ngái ngủ, tôi theo mẹ đi tưới tắm cho cây. Cải mỉm cười khi ngậm nước sông trong vắt, tôi cười lại khi thấy nó cười chào tôi. Mẹ chiều lòng đứa con út bé bỏng, ra thợ hàn sắm cho tôi một chiếc ô doa bé xíu. Sung sướng đến vô cùng, tôi nghĩ mình là một nông dân thực thụ nhưng đám bạn lại cười vang khi thấy bạn mình “lạc lõng” giữa cánh đồng hoa. Tôi mặc kệ, thấy mình hạnh phúc mỗi ban mai, chịu trách nhiệm với cây cải mình chăm sóc.
Cánh đồng cải in dấu bao vui buồn, tủi nhọc. Người dân quê chẳng ai ngại ngùng khi sẻ chia. Là câu chuyện đời thường vụn vặt, là trở trăn sau mỗi mùa gặt, lúa mang về liệu có bán được giá không? Tôi thấy trên khuôn mặt họ những sự thật lòng, chẳng dối gian, toan tính bon chen với điều to tát hay nhỏ nhặt. Tất cả hóa yêu thương bên cánh đồng hoa cải.Trong cái nắng hanh hao của mùa, cải vàng rực, tươi mới, sáng bừng lên những gam màu hy vọng. Những ô cải xanh ngăn ngắt, lấp ló muôn vàn chùm nụ li ti kiêu hãnh, mời gọi. Tôi đã để quên trâu của mình khi đứng giữa mùa hoa cải, giấc mơ về cánh đồng cổ tích hiện hữu như thực như mơ. Chẳng thể nào nhấc chân nổi trước vẻ đẹp tinh khôi của loài hoa đồng nội này. Lũ chúng tôi, những đứa trẻ mục đồng, ùa vào giữa cánh đồng ôm lấy những cánh hoa vàng, hít hà hương cải tràn đầy lồng ngực. Bạn nữ cười toe toét tết những ngồng cải làm trò cô dâu chú rể, còn cậu nam ra dáng một nhiếp ảnh nghiệp dư khum tay trước mắt, chỉ đạo đám bạn tạo dáng. Lũ chúng tôi tạo ra muôn hình vạn dạng, tiếng cười vang vọng cả một khoảng không.
Cánh đồng hoa cải dệt lên những ký ức màu hồng, ngọt ngào và tinh khôi quá đỗi. Như cải quê, chúng tôi lớn lên giản dị, không một lời đòi hỏi, phiền than. Rồi khi xa quê, cải tan trong dòng nhớ vàng rực miên man vô tận. Mệt mỏi, ưu phiền, tôi chỉ muốn về bên cánh đồng hoa cải, rũ âu lo sầu muộn ở trong lòng. Có ai về cùng tôi, thăm cánh đồng hoa cải? Dẫu một chút thôi, để được sống lại cùng ký ức. Trong rét mướt của mưa đông hay nắng hanh hao khô khốc, cải vẫn vàng rực lên một sắc màu ấm áp, sưởi cõi lòng lạnh giá của những con người xa quê.
Tản văn của MAI HOÀNG