Top 10 Siêu vũ khí của phát xít Đức trong chiến tranh thế giới thứ hai
Vào cuối chiến tranh thế giới thứ II. Đức Quốc xã bắt đầu phát triển những vũ khí mới. Từ máy bay cho đến siêu pháo, không chỉ có vậy còn có cả tàu ngầm phóng ... xem thêm...tên lửa cũng được họ cải tiến, những vũ khí huỷ diệt sẽ được sẵn sàng đưa vào trong cuộc chiến khốc liệt. Hôm nay các bạn hãy cùng Toplist điểm qua top 10 siêu vũ khí của phát xít Đức trong Chiến tranh thế giới thứ hai nhé.
-
Được gọi là con quái vật khủng khiếp trong chiến tranh thế giới thứ hai, không thể kể đến chiếc máy bay ném bom phản lực có tên là Horten Ho 229. The Horten Ho 229 là một chiếc máy bay phản lực có khả năng lẻn vào căn cứ đối phương mà không thể bị radar phát hiện. Tuy nhiên có một vấn đề đó là mức tiêu thụ nhiên liệu của nó quá lớn sẽ thành trở thành trở ngại. Mẫu thiết kế này do đích thân thống chế Hermann Göring tư lệnh của Luftwaffe phê chuẩn, nó là mẫu máy bay duy nhất gần đáp ứng được yêu cầu của Göring về các yêu cầu hiệu năng "3x1000", cụ thể là mang được những quả bom nặng 1000 kg, có tầm hoạt động 1000 km với vận tốc 1000 km/h. Trần bay của nó đạt 15.000 mét (49.213 ft).
The Horten Ho 229 có cấu trúc hỗn hợp, phần trung tâm được làm từ ống thép hàn và xà dọc cánh được làm từ gỗ. Cánh được chế tạo từ 2 tấm gỗ dán mỏng tẩm các-bon được dán với hỗn hợp than và mùn cưa. Cánh chỉ có một xà dọc duy nhất, liền với lối hút khí của động cơ phản lực, xà dọc phụ được sử dụng để gắn các cánh lái nhỏ. Nó được thiết kế để chịu hệ số tải 7g và có tỉ lệ an toàn là 1,8x, do đó, máy bay có tỉ lệ tải cao nhất đạt 12,6g. Tỉ lệ dây cung/độ dày của cánh dao động từ 15% ở gốc cánh đến 8% ở đầu cánh. Máy bay sử dụng bộ bánh đáp 3 bánh, bánh đáp ở mũi của 2 mẫu thử đầu tiên bắt nguồn từ hệ thống bánh của một chiếc He 177, mẫu thử thứ 3, sử dụng bộ bánh đáp chính của He 177A nhưng có những tùy chỉnh cho phù hợp. Máy bay cũng có một bộ dù để hãm tốc độ khi hạ cánh.
Ban đầu máy bay sẽ sử dụng động cơ phản lực BMW 003, nhưng động cơ này chưa sẵn sàng để trang bị và động cơ Junkers Jumo 004 đã được chọn để lắp cho máy bay. Horten Ho 229 được điều khiển nhờ vào những cánh lái nhỏ và cánh lái ngang. Hệ thống điều khiển gồm cả cánh lái ngang sải dài (bên trong) và sải ngắn (bên ngoài), các cánh lái ngang bên ngoài nhỏ hơn sẽ hoạt động trước. Hệ thống này vận hành tốt hơn so với hệ thống cánh lái ngang duy nhất.
-
Tiếp theo, chúng ta không thể không kể đến chiếc xe tăng siêu nặng do Đức Quốc xã sản xuất trong Thế chiến thứ II. Landkreuzer P. 1000 Ratte là tên một dự án sản xuất xe tăng siêu nặng do Đức Quốc xã thực hiện trong thế chiến II. Nó được bắt đầu thiết kế vào năm 1942 bởi Krupp, sau khi nhận được sự chấp thuận từ Hitler, Krupp đã bắt đầu sản xuất các bộ phận của Ratte. Nhưng đến năm 1943, dự án đã bị Albert Speer hủy bỏ, chỉ một tháp pháo được hoàn thiện.
Landkreuzer P. 1000 Ratte có khối lượng khoảng 1000 tấn, gấp năm lần khối lượng của Panzer VIII Maus (loại tăng nặng nhất từng được sản xuất), hơn 18 lần khối lượng của Tiger I, hơn 14 lần khối lượng của Tiger II, 22.32 lần khối lượng của Panther. Ngoài ra việc thiết kế Landkreuzer P. 1000 Ratte được Krupp thực hiện nhằm đưa ra hai loại xe tăng siêu nặng cùng một lúc: P.1000 Ratte và Panzer VIII Maus. Edward Grote, sĩ quan cấp cao trong lực lượng hải quân, đã đề xuất một dự án thiết kế tăng siêu nặng với khối lượng hơn 1000 tấn, được trang bị ụ pháo hạng nặng hải quân, bọc giáp bằng thép trui dày hơn 230 mm có tên là Landkreuzer lên Hitler vào ngày 23/6/1942.
Ratte được đánh giá là rất mạnh nếu đưa ra chiến trường và chỉ có các loại chiến hạm có pháo cỡ nòng cùng với nó mới có thể xuyên thủng lớp giáp bọc của nó. Với khối lượng quá nặng như vậy, nó được lắp ba cầu thang cao 1.2 m mỗi bên làm cho tổng chiều rộng của nó lên đến 7.2 m. Với thiết kế như vậy Ratte có thể di chuyển một cách thăng bằng mà không bị nghiêng về bất cứ hướng nào. Khối lượng quá khủng khiếp của nó có nghĩa là nó không thể di chuyển qua bất kì loại cầu hay đường qua sông nào. Tuy nhiên nó có khoảng cách gầm khoảng 2 mét, giúp Ratte có thể vượt tất cả các loại sông, lạch hay hào nào.
-
Tiếp theo trong danh sách là loại vũ khí cũng rất đáng chú ý đó chính là siêu pháo Gustav và Dora. Loại pháo này được sử dụng trong chiến dịch bao vây Sevastopol và Barbarossa. Không chỉ có vậy, Đức Quốc xã còn chuyển chúng tới Leningrad và định bắn vào thủ đô Ba Lan, Warsaw. Nhưng Gustav đã bị quân đội Mỹ chiếm được và phá hủy trong khi khẩu Dora cũng chịu chung số phận bị tháo rời để khỏi rơi vào tay Hồng Quân Liên Xô.
Gustav là khẩu pháo lớn nhất từ trước đến giờ đã lập kỉ lục là loại pháo bắn loại đạn mạnh nhất và nặng nhất. Vào năm 1934, bộ chỉ huy tối cao quân đội Đức (OKH) đã yêu cầu tập đoàn Krupp ở Essen phải thiết kế một khẩu pháo để hủy diệt những pháo đài ở Maginot Line-Pháp (những pháo đài đã sắp được hoàn thành). Đạn của khẩu pháo phải xuyên qua được một bức tường dày 7m được làm bằng bê tông. Kĩ sư của tập đoàn Krupp- Dr. Erich Müller đã tính toán rằng để có thể xuyên thủng những bức tường kiên cố như vậy thì loại đạn được bắn ra phải có đường kính 80 cm, có trọng lượng khoảng 7 tấn và khẩu pháo theo như thiết kế của Erich nặng hơn 1000 tấn. Tháng 3 năm 1936, trong một chuyến thăm của Hitler đến Essen, quốc trưởng phát xít này đã yêu cầu phải thực hiện bằng được ít nhất một trong số những kế hoạch này. Mặc dù chưa có tài liệu nào đề cập cam kết quyết tâm của Adolf Hitler về vấn đề này nhưng kế hoạch sản xuất siêu pháo cỡ nòng 80 cm đã được các kĩ sư của tập đoàn Krupp bắt tay vào chế tạo.
Toàn bộ kế hoạch sản xuất siêu pháo cỡ nòng 80 cm Schwerer Gustav Gun đã được hoàn thành đầu năm 1937. Mùa hè năm đó, quá trình sản xuất loại vũ khí hạng nặng này bắt đầu được tiến hành. Hạn chót để hoàn thành siêu pháo Schwerer Gustav là trước năm 1940 đã không được thực hiện do vấp phải một số vấn đề liên quan đến kỹ thuật và vật liệu chế tạo đầu đạn. -
Nếu như siêu pháo Gustav và Dora khiến bao người kinh hãi thì, V3 Super Gun, Siêu pháo V3 không hề kém cạnh chúng một chút nào cả. Đây là khẩu pháo ứng dụng nguyên lý "Nòng pháo nhiều buồng đốt" từ thế kỷ XIX. Nòng pháo V3 có chiều dài khoảng 140 mét và chứa nhiều liều phóng bên trong. V-3 còn được gọi là Hochdruckpumpe "Máy bơm áp suất cao", là một tên mã nhằm che giấu mục đích thực sự của dự án. Có thể ví nó như là bom nổ chậm vậy vì chúng được đặt thời gian để kích nổ ngay khi quả đạn pháo vừa chạy qua, nhằm mục đích tăng thêm lực đẩy cho viên đạn.
Thiết kế của siêu pháo V3 cho phép nó có thể bắn một quả đạn pháo có kích cỡ 150 mm, với khối lượng 140 kg tới mục tiêu ở khoảng cách 165 km. Nó có khả năng công phá các mục tiêu bên trong nước Anh, cũng như là phía Bắc nước Pháp. Dù là vậy nhưng có lẽ do kích thước của V3 quá đồ sộ nên lực lượng đồng minh đã phá hủy trước khi nó có thể khai hỏa. Hai khẩu súng tương tự đã được sử dụng để bắn phá Luxembourg từ tháng 12 năm 1944 đến tháng 2 năm 1945. Súng sử dụng nhiều tầng đẩy đặt dọc theo chiều dài của nòng súng, để tăng thêm sức mạnh. Tên lửa đẩy sử dụng nhiên liệu rắn được dùng thay cho chất nổ vì tính phù hợp và dễ sử dụng hơn. Chúng được sắp xếp theo từng cặp đối xứng dọc theo chiều dài của nòng súng, được đặt nghiêng, để chiếu lực đẩy lên đế đạn khi nó đi qua. Cách bố trí này sinh ra mật danh tiếng Đức là Tausendfüßler.
Thùng, các khoang bên được thiết kế thành các phần giống hệt nhau, để đơn giản hóa việc sản xuất và cho phép các phần bị hư hỏng được thay thế. Toàn bộ khẩu súng sẽ sử dụng nhiều phần như vậy được bắt vít với nhau. Súng ống trơn bắn ra một lớp vỏ ổn định bằng vây phụ thuộc vào lực khí động học chứ không phải lực con quay để ngăn chặn sự lộn nhào. -
Bạn đã từng nghe qua cái tên Fritz X Guided Anti-Ship Glide Bomb hay chưa? Đây là một loại bom được mệnh danh là “Ông tổ của các loại bom thông minh”. Khối lượng của quả bom này hơn 1.500 kg, được trang bị thêm một máy thu radio và bộ điều khiển tinh vi có thể đưa bom đến đúng mục tiêu đã định sẵn. Fritz X là tên gọi phổ biến nhất của một loại bom chống hạm có điều khiển của Đức được sử dụng trong thế chiến thứ hai. Fritz X được điều khiển bởi máy bay ném bom, trong máy bay đang phóng qua một liên kết vô tuyến giữa máy phát Kehl của máy bay và máy thu Straßburg của vũ khí.
Người ném bom phải có thể nhìn thấy mục tiêu mọi lúc, Fritz X có một ngọn lửa ở đuôi để nó có thể được nhìn thấy máy bay điều khiển để hướng dẫn dạng MCLOS, để điều khiển nó đúng cách. Điểm bất lợi của Fritz X so với các loại bom lượn dẫn đường hoàn toàn tự động. Fritz X phải được thả cách mục tiêu ít nhất 5 km (3 mi). Máy bay phải giảm tốc độ ngay sau khi thả bom để người bắn phá có thể nhìn thấy quả bom và dẫn đường cho nó, sự giảm tốc này đạt được bằng cách leo dốc và sau đó giảm tốc độ. Máy bay ném bom có thể hiệu chỉnh tối đa 500 mét (1.600 ft) trong phạm vi, 350 mét (1.150 ft) trong tầm bắn. Máy bay ném bom dễ bị tấn công bởi máy bay chiến đấu cũng như vũ khí phòng không trên tàu trong khi duy trì tốc độ chậm, khi hoạt động bình thường, tên lửa có thể xuyên 130 mm (5,1 in) giáp.
Độ chính xác là lý do chính để phát triển một hệ thống vũ khí kiểu này, thay vì tiếp tục sử dụng cái gọi là "Bom câm". Một lính bắn phá lành nghề có thể xoay sở để điều hướng 50% số bom đến trong bán kính 15 m (50 ft) của điểm nhắm và khoảng 90% trúng trong bán kính 30 m (100 ft). -
Ngoài những vũ khí đã kể trên thì Rocket U-Boat cũng được Đức Quốc xã phát minh trong chiến tranh thế giới thứ hai nhằm mục đích tấn công lãnh thổ trên đất liền của Mỹ. Hệ thống tên lửa lần đầu tiên được coi là vũ khí chống lại các đoàn tàu hộ tống nhưng không có hệ thống dẫn đường hiệu quả, việc bố trí này không hiệu quả để chống lại các mục tiêu di động và chỉ có thể được sử dụng để bắn phá bờ biển.
Các kế hoạch cho tên Rocket U-Boat bao gồm một cuộc tấn công vào thành phố New York bằng cách sử dụng tên lửa V-2 mới được phát minh, các container không người lái và không được tăng cường sức mạnh với tên lửa V-2 bên trong phải được kéo của phạm vi mục tiêu bằng một chiếc thuyền U thông thường. Sau đó được thiết lập và phóng từ bệ, con quay hồi chuyển của nó. Với ý nghĩ đánh trúng mục tiêu ở Hoa Kỳ và vương quốc Anh, một container 500 tấn dài 32 m (100 ft) đã được kéo phía sau một chiếc thuyền U chìm. Cuộc di tản Peenemünde vào tháng 2 năm 1945 đã chấm dứt những diễn biến này. Không có tài liệu nào cho thấy rằng chúng đã được thử nghiệm bằng một vụ phóng tên lửa trước khi Đức thất bại.
Cuộc tấn công đầu tiên được ghi nhận vào các mục tiêu trên đất liền, những lần sử dụng tên lửa trên biển được thực hiện bởi tàu ngầm Hoa Kỳ USS Barb vào ngày 22 tháng 6 năm 1944, nhằm vào thị trấn Shari của Nhật Bản. Tàu USS Barb đã bắn 12 tên lửa 5 inch Mk 10 Mod 0, từ 4.700 yd (4,3 km) ngoài khơi.
-
Panzerkampfwagen VIII Maus thường được gọi là Maus, hay xe tăng con chuột (cách gọi mỉa mai). Là một xe tăng siêu nặng của Đức Quốc xã trong chiến tranh thế giới thứ hai được hoàn thành vào cuối năm 1944. Nó là phương tiện chiến đấu bọc thép nặng nhất từng được chế tạo. Tổng cộng đã có 150 chiếc được đặt hàng nhưng chỉ có hai khung gầm và một tháp pháo được sản xuất. Một tháp pháo đã được gắn vào khung tăng trước khi bị thu giữ bởi quân đội Liên Xô.
Panzer VIII Maus được Đức Quốc xã dự định sử dụng như một công cụ để chọc thủng tuyến phòng ngự của đối phương mà không phải chịu thiệt hại. Chiếc siêu tăng hạng nặng của Đức có trọng lượng 145 tấn và sở hữu một pháo 128 mm đủ mạnh để tiêu diệt tất cả các phương tiện chiến đấu bọc thép của quân đồng minh khi đó với tầm bắn có thể lên đến 3500 mét. Chiếc xe tăng này dài 10,2 mét, rộng 3,71 mét, cao 3,63 mét, buồng chiến đấu dành cho 6 người. Cần lưu ý rằng sau khi thiết kế thay đổi theo chỉ thị của Hitler, xe tăng sẽ nặng 200 tấn. Mẫu xe này không có một khẩu súng máy nào để cận chiến. Cuối cùng, xe tăng chắc chắn sẽ phải cận chiến vì nó hoạt động phối hợp với bộ binh.
Sự thiếu hụt vũ khí chiến đấu tầm gần này sau đó đã được giải quyết bằng việc bổ sung một khẩu Nahverteidigungswaffe, gắn trên nóc tháp pháo, một khẩu súng máy MG 34 7,92mm (0,31 inch) với 1.000 viên đạn được gắn đồng trục với các vũ khí chính trong tháp pháo và ba cổng súng lục cho súng tiểu liên ở hai bên và phía sau tháp pháo. Các sửa đổi được lên kế hoạch trong tương lai bao gồm các điều khoản cho một khẩu pháo MG 151/20 dùng để phòng không gắn trên nóc tháp pháo. Sau khi bị Liên Xô thu giữ, đã có một chiếc đã và đang trong bảo tàng xe tăng Kubinka ở Moscow, Nga. Chiếc còn lại bị phá hủy do quân Đức, không muốn chiếc này cũng chung số phận như chiếc kia.
-
Tàu ngầm Kiểu XXI là một lớp tàu ngầm diesel-điện Elektroboot của Đức được thiết kế trong chiến tranh thế giới thứ hai. Một trăm mười tám chiếc đã được hoàn thành, với bốn chiếc sẵn sàng chiến đấu. Trong chiến tranh, chỉ có hai chiếc được đưa vào phục vụ tại ngũ và đi tuần tra, nhưng những chiếc này không được sử dụng trong chiến đấu. Chúng là những chiếc tàu ngầm đầu tiên được thiết kế để hoạt động chủ yếu dưới nước, thay vì dành phần lớn thời gian của chúng như những chiếc tàu nổi có thể chìm trong thời gian ngắn như một phương tiện để thoát hiểm.
Họ đã kết hợp nhiều pin để tăng thời gian chúng có thể chìm dưới nước, lên đến vài ngày và chúng chỉ cần nổi lên độ sâu của kính tiềm vọng để sạc lại qua ống thở. Thiết kế cũng bao gồm nhiều cải tiến chung: Tốc độ dưới nước lớn hơn nhiều nhờ thiết kế thân tàu được cải tiến, cải thiện đáng kể thời gian lặn, khả năng nạp ngư lôi, có trợ lực và cải thiện đáng kể chỗ ở của thủy thủ đoàn. Tuy nhiên, thiết kế cũng có nhiều sai sót, với việc các tàu ngầm không đáng tin cậy về mặt cơ khí và dễ bị hư hại khi chiến đấu. Các tàu ngầm Kiểu XXI cũng được gấp rút đưa vào sản xuất trước khi công việc thiết kế hoàn tất, khi cơ sở vật chất thiếu kinh nghiệm đóng tàu, không thể đáp ứng các tiêu chuẩn chất lượng cần thiết.
Type XXI U-boat cũng là một trong những loại vũ khí gieo rắc nỗi kinh hoàng lớn nhất trên Đại Tây Dương suốt cuộc chiến tranh thế giới thứ 2 tàn khốc. Sự đáng sợ của U-boat được chính các chính trị gia đồng minh thừa nhận. Thủ tướng Anh Winston Churchill đã từng viết “Điều duy nhất khiến tôi kinh sợ trong suốt cuộc chiến là hiểm họa U-Boat”. Thật vậy, hạm đội tàu ngầm U-boat của Đức phát xít trong cuộc chiến tranh thế giới thứ hai ước tính khoảng 800-900 chiếc đã đánh chìm 3.500 tàu đồng minh phần lớn là tàu vận tải với hơn 30.000 thủy thủ thiệt mạng. -
Messerschmitt Me 262 Swallow, biệt danh Schwalbe trong phiên bản máy bay chiến đấu, hoặc Sturmvogel trong phiên bản máy bay chiến đấu-ném bom. Được gọi là máy bay phản lực hoạt động đầu tiên trên thế giới. Công việc thiết kế bắt đầu trước khi thế chiến II bắt đầu, nhưng các vấn đề về động cơ, luyện kim và sự can thiệp cấp cao khiến máy bay không hoạt động được với không quân Đức, cho đến giữa năm 1944. Me 262 nhanh hơn và được trang bị vũ khí mạnh hơn bất kỳ máy bay chiến đấu nào của đồng minh, kể cả máy bay phản lực của Anh Gloster Meteor. Một trong những thiết kế hàng không tiên tiến nhất được sử dụng trong hoạt động trong thế chiến II, vai trò của Me 262 bao gồm các phiên bản máy bay ném bom hạng nhẹ trinh sát và chiến đấu ban đêm thử nghiệm.
Phi công của Me 262 đã tuyên bố tổng cộng 542 máy bay đồng minh bị bắn rơi, mặc dù đôi khi những tuyên bố cao hơn đã được đưa ra. Sự thiếu hụt vật liệu chiến lược và những thỏa hiệp về thiết kế trên động cơ phản lực, dòng hướng trục Junkers Jumo 004 đã dẫn đến các vấn đề về độ chính xác. Các cuộc tấn công của lực lượng đồng minh nhằm cung cấp nhiên liệu trong tình hình tồi tệ cuối chiến tranh, cũng làm giảm hiệu quả của máy bay trong vai trò một lực lượng chiến đấu. Sản xuất vũ khí ở Đức tập trung vào các loại máy bay dễ chế tạo hơn. Cuối cùng, Me 262 đã có tác động không đáng kể đến diễn biến của cuộc chiến do nó được đưa vào sử dụng muộn.Nếu phát xít Đức không phạm phải quá nhiều sai lầm thì chiến đấu cơ Me 262 Swallow toàn có thể ngăn chặn được chiến dịch ném bom chung của quân đồng minh. Chiếc máy bay này cũng khá vật vã khi cả chính phủ cũng như không quân Đức đều tìm cách trì hoãn việc sản xuất mẫu máy bay này lại nhằm mục đích để dành nguồn lực thí nghiệm một loại mẫu máy bay khác. Chỉ đến khi quá cần một mẫu máy bay có khả năng đánh chặn quân đồng minh thì Me 262 Swallow mới có cơ hội để trình diễn. Và nó đã chứng tỏ mình là “Cơn ác mộng” của các chiến đấu cơ của Hoa Kỳ. Dù có mạnh đến đâu đi chăng nữa thì cái gì cũng phải có điểm yếu, nó đã bộc lộ điểm yếu của mình đó là không linh hoạt bằng các máy bay đánh chặn hàng đầu của Hoa Kỳ và các phi công Anh, Hoa Kỳ cũng đã dần dần cũng phát triển được nhiều chiến thuật để đối phó với loại máy bay này.
-
Vị trí cuối cùng trong danh sách top 10 vũ khí đáng sợ nhất của phát xít Đức là siêu vũ khí mặt trời Sun Gun. Cái tên cũng phần nào gợi cho bạn hình dung về thứ vũ khí này rồi đúng không. Mới đầu nghe thì có vẻ vô lí nhưng Hitler đã từng có kế hoạch cho chế tạo một loại vũ khí như thế để đánh bại phe đồng minh. Súng bắn mặt trời hay tia trực thăng là một vũ khí quỹ đạo lý thuyết, sử dụng một gương lõm gắn trên vệ tinh, để tập trung ánh sáng mặt trời vào một khu vực nhỏ trên bề mặt Trái đất để tiêu diệt mục tiêu hoặc giết người bằng nhiệt.
Năm 1929, nhà vật lý người Đức Hermann Oberth đã phát triển kế hoạch cho một trạm vũ trụ mà từ đó có thể sử dụng một chiếc gương lõm rộng 100 mét để phản chiếu ánh sáng mặt trời lên một điểm tập trung trên trái đất. Sau đó trong thế chiến thứ hai, một nhóm các nhà khoa học Đức tại căn cứ pháo binh quân đội Đức, bắt đầu mở rộng ý tưởng của Oberth về việc tạo ra một siêu vũ khí có thể sử dụng năng lượng của mặt trời. Cái gọi là "Súng bắn mặt trời" ( Sonnengewehr ) này sẽ là một phần của trạm vũ trụ cách Trái đất 8.200 km (5.100 mi). Các nhà khoa học tính toán rằng một tấm phản xạ khổng lồ, được làm bằng natri kim loại và có diện tích 9 km vuông, có thể tạo ra nhiệt lượng tập trung đủ để làm cho đại dương sôi lên hoặc có thể đốt cháy một thành phố.
Sau khi bị các sĩ quan Hoa Kỳ thẩm vấn, người Đức tuyên bố rằng khẩu súng mặt trời có thể được hoàn thiện trong vòng 50 hoặc 100 năm. Với việc triển khai và xác nhận các chòm sao siêu lớn vệ tinh, việc sử dụng chúng như một khẩu súng mặt trời cũng đã được đề xuất. Thay vì một tấm gương riêng lẻ khổng lồ, về lý thuyết, hàng trăm gương phản xạ có thể được đồng bộ hóa để tập trung bức xạ mặt trời và hướng nó vào một mục tiêu. Theo đó thì một tấm gương siêu lớn có đường kính 1,5km sẽ được lắp đặt trên quỹ đạo địa tĩnh của Trái Đất, nhằm mục đích sử dụng ánh sáng của mặt trời để thiêu rụi các thành phố của đối phương.