Top 10 Bài thơ hay nhất của nhà thơ Đoàn Thị Lam Luyến
Đoàn Thị Lam Luyến sinh ngày 14-6-1953, quê quán tại xã Anh Dũng, Phù Tiên, Hưng Yên. Hiện sống tại thị trấn Nghĩa Đô, Từ Liêm, Hà Nội. Tốt nghiệp Đại học (Văn ... xem thêm...học và Mỹ thuật) là Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam (1996). Trong bài viết hôm nay hãy cùng Toplist khám phá ngay các bài thơ hay nhất của nhà thơ Đoàn Thị Lam Luyến.
-
Chẳng đâu bằng chính nhà em
Có đàn chim sẻ bên thềm líu lo
Có nàng gà mái hoa mơ
Cục ta, cục tác khi vừa đẻ xong
Có bà chuối mật lưng ong.
Có ông ngô bắp rau hồng như tơ
Có ao muống với cá cờ
Em là chị Tấm đợi chờ bống lên
Có đầm ngào ngạt hoa sen
Ếch con học nhạc, dế mèn ngâm thơ
Dù đi xa thật là xa
Chẳng đâu vui được như nhà của em.Nguồn: Đoàn Thị Lam Luyến - 36 bài thơ, NXB Lao Động, 2007
-
Nếu ta gửi tình yêu
Vào một nơi chân thật
Thì tình yêu của ta
Sẽ thành hương thành mậtGửi tình yêu vào đất
Được hoa trái đầy cành
Gửi lên trời cao rộng
Sẽ được ngọn gió xanhTa trao cả cho anh
Một tình yêu cháy bỏng
Như một cánh buồm xinh
Hiến mình cho biển rộngTa đã gửi cho anh
Một con tim dào dạt
Và anh trả cho ta
Nỗi buồn đau tan nát!Ta muốn ôm cả đất
Ta muốn ôm cả trời
Mà sao không yêu trọn
Trái tim một con người?Bài thơ này đã được nhạc sĩ Thuận Yến phổ nhạc thành bài hát Khát vọng.
Nguồn: Đoàn Thị Lam Luyến 36 bài thơ, NXB Lao động, 2007
-
Giá được một chén say mà ngủ suốt triệu năm
Khi tỉnh dậy, anh đã chia tay với người con gái ấy?
Giá được anh hẹn hò dù phải chờ lâu đến mấy
Em sẽ chờ như thể một tình yêu...Em sẽ chờ
Như hòn đá biết xanh rêu
Của bến sông xa, mùa cạn nước
Cơn mưa khát trong nhau từ thuở trước
Sắc cầu vồng chấp chới mé trời xa...Em sẽ chờ anh
Như lúa đợi sấm tháng ba
Như vạt cải vội đơm hoa, đợi ngày chia cánh bướm
Như cô Tấm thương chồng từ kiếp trước
Lộn lại kiếp này từ quả thị nhận ra nhauEm ở hiền
Em có ác chi đâu
Mà trời lại xui anh bắt đầu tình yêu với người con gái khác?
Có phải rượu đâu mà chờ cho rượu nhạt
Có phải miếng trầu
Đợi trầu dập mới cay?Dẫu chẳng hẹn hò
Em cứ đợi, cứ say
Ngâu có xa nhau, Ngâu có ngày gặp lại
Kim - Kiều lỡ duyên nhau
Chẳng thể là mãi mãi...Em vẫn đợi
Vẫn chờ
Dẫu chỉ là huyền thoại một tình yêu!Nguồn: Gửi tình yêu, NXB Hội nhà văn, 2003
-
Bầu trời rông thênh thang
Là căn nhà của gió
Chân trời như cửa ngõ
Thả sức gió đi vềNghe lá cây rầm rì
Ấy là khi gió hát
Mặt biển sóng lao xao
Là gió đang dạo nhạcNhững ngày hè oi bức
Cứ tưởng gió đi đâu
Gió nép vào vành nón
Quạt dịu trưa ve sầuGió còn lượn lên cao
Vượt sông dài biển rộng
Cõng nước làm mưa rào
Cho xanh tươi đồng ruộngGió khô ô muối trắng
Gió đẩy cánh buồm đi
Gió chẳng bao giờ mệt!
Nhưng đố ai biết được
Hình dáng gió thế nào. -
Khi chia tay, anh nói anh là người yêu em nhất,
Hơn tất cả xưa nay, và mai sau cũng chẳng có bao giờ.
Anh yêu em như yêu gió, yêu mây, yêu trời, yêu đất,
Như yêu ruộng đồng, yêu nhạc, yêu thơ...
Nửa đời rồi em vẫn cứ mộng mơ,
Nên rất chi hài lòng với lời yêu như thế.
Em cũng yêu anh như sông, như bể,
Như ánh mặt trời như thể vầng trăng,
Đôi ta yêu nhau trời đất chẳng sánh bằng,
Như cái bát em ăn, như cái chiếu em nằm,
Không thể ví như tình yêu trên mây, trên gió.
Trái tim em như căn phòng bỡ ngỡ,
Chẳng có cửa em vào, chẳng có ngõ em ra.
Giá được yêu anh, không một phút rời xa,
Và chẳng bao giờ run sợ...
Như thể chiếc bình thuỷ tinh dễ vỡ,
Hãy trao em tình yêu với tất cả nỗi tự hào,
Ta sống giữa cuộc đời đâu phải giấc chiêm bao,
Mà thoắt ẩn hay là thoắt hiện,
Như nàng tiên ốc nửa mình dưới biển,
Nửa trần gian say đắm với nhân tình.
Nếu yêu nhau sao chẳng sống hết mình ?
Ngày đã xa, đêm rồi, xin chớ lạc,
Ta hãy trao nhau nỗi niềm khao khát,
Và cả những giờ phút biếng nhác ở bên nhau.
Ta cứ ngỡ yêu nhiều, nhưng nào có yêu đâu,
Bởi còn lại phía sau tất cả,
Ta như chú gấu già sợ những ngày sương giá,
Mượn tạm gốc cây sồi trú ẩn những mùa đông,
Rất có thể là YÊU, rất có thể là KHÔNG,
Ta đừng hứa trao cho nhau, cả trời, cả đất...
Hãy trao nhau chính trái tim mình chân thật,
Với con ngườii và cuộc sống của ta thôi... -
Bao nhiêu nước biển mặn rồi
Lẽ gì nước mắt trong đời mặn hơn?Lòng người - cái biển tí hon
Mà nghìn năm nữa vẫn còn sâu xa!
Có bờ để đánh thuyền ra
Không bờ, để tự bao la sóng dào...Trong ta bờ bến thế nào
Mà con tim cứ thiết trao một người.
Mà bao nhiêu kiếp luân hồi
Mà thổn thức đến muôn đời vì nhau?Mà sung sướng mà khổ đau
Mà từng nhuộm trắng mái đầu đương xanh!
Mà lên thác mà xuống ghềnh
Mà rồi từng mảnh lênh đênh giữa đời...Biển ngoài kia đã lặng rồi
Biển trong ta vẫn chưa nguôi dạt dào. -
Sao không phải là Anh
Mà lại là ngọn gió
Vuốt tóc em bỏ ngỏ
Ra dáng như làm lànhSao không phải là Anh
Mà lại là tia nắng
Ươm má em cháy bỏng
Ra chiều như đang hônSao không phải là Anh
Mà lại là cánh võng
Ru em vào giấc mộng
Như vòng tay đang ômSao không phải là Anh
Nồng nàn đôi mắt ấy
Xa nhau là thế đấy
Yêu anh nhiều..anh ơi -
Anh thương em nhiều thế
Em nhận cả không đành
Em chối từ không được
Chỉ sợ làm buồn anhAnh thương em nhiều thế
Em biết trả gì đây
Cầm cờ hay cầm sắt
Yêu thương hay bạn bầy?Đừng thương em nhiều thế
Mà khổ lắm anh ơi
Thương anh muôn kẻ ghét
Yêu anh muôn kẻ cườiChưa có anh ở đời
Hồn em là tẻ nhạt
Khi có anh ở đời
Tim em thành tan nát!Nguồn: Thơ trữ tình Đoàn Thị Lam Luyến, NXB Hội nhà văn, 2003.
-
1.
Tuổi bốn mươi đến biển lần đầu
Duyên thiên cách trở muộn màng nhau
Dù chẳng đêm nào Trăng xa Biển
Cả lúc trăng gầy một mảnh cau.2.
Đầy vơi con nước vì Trăng đấy
Biển đã duềnh lên, Biển bạc đầu
Ai biết mối tình thiên niên kỉ
Ta là Trăng-Biển tự trong nhau!Nguồn: Biển trong thi ca, tuyển thơ nhiều tác giả, NXB Hội nhà văn, 2007