Top 10 Bài thơ hay của nhà thơ Hoàng Cầm

Lan Huong Nguyen 11165 0 Báo lỗi

Hoàng Cầm tên thật là Bùi Tằng Việt, sinh ngày 22/2/1922 tại xã Phúc Tằng, huyện Việt Yên, tỉnh Bắc Giang, quê gốc xã Song Hồ, huyện Thuận Thành, tỉnh Bắc ... xem thêm...

  1. Bên kia sông Đuống


    Em ơi! Buồn làm chi
    Anh đưa em về sông Đuống
    Ngày xưa cát trắng phẳng lì

    Sông Đuống trôi đi
    Một dòng lấp lánh
    Nằm nghiêng nghiêng trong kháng chiến trường kỳ
    Xanh xanh bãi mía bờ dâu
    Ngô khoai biêng biếc
    Đứng bên này sông sao nhớ tiếc
    Sao xót xa như rụng bàn tay

    Bên kia sông Đuống
    Quê hương ta lúa nếp thơm nồng
    Tranh Đông Hồ gà lợn nét tươi trong
    Màu dân tộc sáng bừng trên giấy điệp
    Quê hương ta từ ngày khủng khiếp
    Giặc kéo lên ngùn ngụt lửa hung tàn
    Ruộng ta khô
    Nhà ta cháy
    Chó ngộ một đàn
    Lưỡi dài lê sắc máu
    Kiệt cùng ngõ thẳm bờ hoang
    Mẹ con đàn lợn âm dương
    Chia lìa trăm ngả
    Đám cưới chuột đang tưng bừng rộn rã
    Bây giờ tan tác về đâu?

    Ai về bên kia sông Đuống
    Cho ta gửi tấm the đen
    Mấy trăm năm thấp thoáng mộng bình yên
    Những hội hè đình đám
    Trên núi Thiên Thai
    Trong chùa Bút Tháp
    Giữa huyện Lang Tài
    Gửi về may áo cho ai
    Chuông chùa văng vẳng nay người ở đâu?
    Những nàng môi cắn chỉ quết trầu
    Những cụ già phơ phơ tóc trắng
    Những em sột soạt quần nâu
    Bây giờ đi đâu, về đâu?

    Ai về bên kia sông Đuống
    Có nhớ từng khuôn mặt búp sen
    Những cô hàng xén răng đen
    Cười như mùa thu toả nắng
    Chợ Hồ, chợ Sủi người đua chen
    Bãi Trầm Chỉ người giăng tơ nghẽn lối
    Những nàng dệt sợi
    Đi bán lụa mầu
    Những người thợ nhuộm
    Đồng Tỉnh, Huê Cầu
    Bây giờ đi đâu, về đâu?

    Bên kia sông Đuống
    Mẹ già nua còm cõi gánh hàng rong
    Dăm miếng cau khô
    Mấy lọ phẩm hồng
    Vài thếp giấy đầm hoen sương sớm
    Chợt lũ quỷ mắt xanh trừng trợn
    Khua giầy đinh đạp gẫy quán gầy teo
    Xì xồ cướp bóc
    Tan phiên chợ nghèo
    Lá đa lác đác trước lều
    Vài ba vết máu loang chiều mùa đông

    Chưa bán được một đồng
    Mẹ già lại quẩy gánh hàng rong
    Bước cao thấp trên bờ tre hun hút
    Có con cò trắng bay vùn vụt
    Lướt ngang dòng sông Đuống về đâu?
    Mẹ ta lòng đói dạ sầu
    Đường trơn mưa lạnh mái đầu bạc phơ

    Bên kia sông Đuống
    Ta có đàn con thơ
    Ngày tranh nhau một bát cháo ngô
    Đêm líu ríu chui gầm giường tránh đạn
    Lấy mẹt quây tròn
    Tưởng làm tổ ấm
    Trong giấc thơ ngây tiếng súng dồn tựa sấm
    Ú ớ cơn mê
    Thon thót giật mình
    Bóng giặc dày vò những nét môi xinh

    Đã có đất này chép tội
    Chúng ta không biết nguôi hờn
    Đêm buông xuống dòng sông Đuống
    Con là ai? - Con ở đâu về?
    Hé một cánh liếp
    - Con vào đây bốn phía tường che
    Lửa đèn leo lét soi tình mẹ
    Khuôn mặt bừng lên như dựng giăng
    Ngậm ngùi tóc trắng đang thầm kể
    Những chuyện muôn đời khôn nói năng

    Ðêm buông sâu xuống dòng sông Ðuống
    Ta mài lưỡi cuốc
    Ta uốn lưỡi liềm
    Ta vót gậy nhọn
    Ta rũa mác dài
    Ta xây thành kháng chiến ngày mai
    Lao xao hàng cây bụi chuối
    Im lìm miếu đổ chùa hoang
    Chập chờn đom đóm bay ngang
    Báo tin khủng khiếp
    Cho giặc kinh hoàng
    Từng từng tiếng súng vang vang
    Trong đêm khuya thoảng cung đàn tự do
    Thuyền ai thấp thoáng bến Hồ
    Xoá cho ta hết những giờ thảm thương

    Đêm đi sâu quá lòng sông Đuống
    Bộ đội bên sông đã trở về
    Con bắt đầu xuất kích
    Trại giặc bắt đầu run trong sương
    Dao loé giữa chợ
    Gậy lùa cuối thôn
    Lúa chín vàng hoe giặc mất hồn
    Ăn không ngon
    Ngủ không yên
    Đứng không vững
    Chúng mày phát điên
    Quay cuồng như xéo lên đống lửa
    Mà cánh đồng ta càng chan chứa
    Bao nhiêu nắng đẹp mùa xuân
    Gió đưa tiếng hát về gần
    Thợ cấy đánh giặc, dân quân cày bừa
    Tiếng bà ru cháu xế trưa
    Chang chang nắng hạ võng đưa rầu rầu
    “À ơi... cha con chết trận từ lâu
    Con càng khôn lớn càng sâu mối thù”
    Tiếng em cắt cỏ trại tù
    Căm căm gió rét mịt mù mưa bay
    “Thân ta hoen ố vì mày
    Hờn ta cùng với đất này dài lâu...”

    Em ơi, đừng hát nữa lòng anh đau
    Mẹ ơi, đừng khóc nữa dạ con sầu
    Cánh đồng im phăng phắc
    Để con đi giết giặc
    Lấy máu nó rửa thù này
    Lấy súng nó cầm trong tay
    Mỗi đêm một lần mở hội
    Trong lòng con chim múa hoa cười

    Vì nắng sắp lên rồi
    Chân trời đã tỏ
    Sông Đuống cuồn cuộn trôi
    Để nó cuốn phăng ra bể
    Bao nhiêu đồn giặc tơi bời
    Bao nhiêu nước mắt
    Bao nhiêu mồ hôi
    Bao nhiêu bóng tối
    Bao nhiêu nỗi đời

    Bao giờ về bên kia sông Đuống
    Anh lại tìm em
    Em mặc yếm thắm
    Em thắt lụa hồng
    Em đi trẩy hội non sông
    Cười mê ánh sáng muôn lòng xuân xanh.

    Việt Bắc, tháng 4-1948
    Bài thơ này được sử dụng trong chương trình SGK Văn học 12 giai đoạn 1990-2006.
    Nguồn: Bên kia sông Đuống, NXB Văn hoá, 1983
    Bên kia sông Đuống Hoàng Cầm

  2. Lá diêu bông


    Váy Đình Bảng buông chùng cửa võng
    Chị thẩn thơ đi tìm
    Đồng chiều
    Cuống rạ

    Chị bảo
    Đứa nào tìm được lá diêu bông
    Từ nay ta gọi là chồng

    Hai ngày em tìm thấy lá
    Chị chau mày
    Đâu phải lá diêu bông

    Mùa đông sau em tìm thấy Lá
    Chị lắc đầu
    trông nắng vãn bên sông

    Ngày cưới chị
    Em tìm thấy lá
    Chị cười xe chỉ ấm trôn kim

    Chị ba con
    Em tìm thấy lá
    Xoè tay phủ mặt chị không nhìn

    Từ thuở ấy
    Em cầm chiếc lá
    đi đầu non cuối bể
    Gió quê vi vút gọi
    Diêu bông hời...
    ...ới diêu bông...!

    Bài thơ này đã được nhạc sĩ Phạm Duy phổ nhạc thành bài hát cùng tên, và nhạc sĩ Trần Tiến phổ nhạc thành bài hátChuyện tình lá diêu bông.

    Chuyện tình lá diêu bông ‬‏- Nhạc Nguyễn Tiến -Thơ Hoàng Cầm
  3. Hận Nam Quan


    Một đêm giăng mờ lạnh lẽo. Tiếng tiêu nào trên ngàn xa văng vẳng trong sương. Trên một khu rừng gần Ải Nam Quan, chi chít cây cối, có một bóng đen vạch cây, rẽ lá tìm đường.
    Gần chỗ ấy, Nguyễn Phi Khanh bị giam trong một cái cũi lớn. Lúc đó đã nửa đêm. Bốn bề tịch mịch. Duy có tiếng tiêu vẫn réo rắt, não nùng. Thỉnh thoảng có tiếng mõ cầm canh xa xa. Hồi lâu, Phi Khanh hơi cử động và ngồi dậy.

    Phi Khanh

    Đây biên giới hai nước thù đẫm máu;
    Đây Nam Quan... con mắt khép tình thâm
    Lối qua lại của một loài cuồng khấu
    Là Nam Quan... chua xót bóng nghìn năm.
    Đây Nam Quan, bốn bề sương lạnh lẽo,
    Hồn thuở xưa lay động bóng tinh kỳ
    Ai đi sứ nơi quê người lẽo đẽo
    Cỏ hoa rừng dâng lệ khóc phân ly?!
    Đây Nam Quan, những u hồn thấp thoáng
    Đứng đầu non, trông rõi bóng quê hương
    Đây Nam Quan, anh hùng xưa lảng vảng
    Trỏ sang Tàu, vẽ máu trên đường gươm.
    Đây Nam Quan, nơi tướng quân họ Lý
    Đuổi quân thù để cứu lấy dân sinh
    Lại phóng xá cho giống người tiểu kỷ
    Rút binh về, múa tít lưỡi gươm linh
    Đây Nam Quan, quân Nguyên rời biển máu
    Thoát rừng xương, tơi tả kéo nhau về
    Say chiến công, tướng nhà Trần lảo đảo
    Nắng chiều hôm rung động ánh gươm thề.
    Màu thời gian phất phơ làn khói biếc
    Bóng người xưa lồng lộng tít trời xanh
    Đến bây giờ Thăng Long nằm đợi chết
    Đau lòng ta tiếng gọi dưới trăng thanh
    Nước phá, nhà tan, muôn dân u uất!
    Biết bao giờ lau sạch máu trên đầu?
    Mấy cha con như thần vụt tắt,
    Đường xa xôi, huyết lệ chảy về đâu?

    (Nguyễn Trãi đi đến, nép vào một bụi cây, lắng nghe)

    Trãi

    Góc trời Nam, ánh sao thần vụt tắt,
    Thành Thăng Long nghi ngút chuyện thương đau
    Phụ thân ôi! Chiến bào đầy nước mắt,
    Biết bao giờ lau sạch máu trên đầu?!

    Phi Khanh

    Ai?

    Trãi

    Thưa phụ thân, con, đây Nguyễn Trãi!

    Phi Khanh

    Kìa, đêm khuya sao lại đến tìm cha?

    Trãi

    Đêm giá lạnh, quân canh vì trễ nải
    Con băng rừng, tìm nẻo đến thăm cha.

    Phi Khanh

    Đây là chốn ải địa đầu nước Việt
    Khắc trong lòng ghi nhớ hận Nam Quan
    Bao năm trời nằm sương và gối tuyết
    Cha hằng mong thiên hạ được bình an
    Bên đất khách khi đến giờ nhắm mắt
    Cha sẽ cầu con trả được thù chung
    Ngày mai đây, tấm thân tàn sẽ mất
    Nhưng linh hồn bay lại với non sông
    Con về đi! Cha yên tâm chịu khổ!
    Con về đi! Đúc thép chống giang san
    Cha tin chắc đường gươm nơi đất Tổ
    Sẽ có ngày sáng chói những vinh quang
    Con về đi!

    Trãi

    Thưa cha đau đớn lắm,
    Nỗi chia lìa tê buốt bóng trăng xa
    Như thân con có quản gì bụi lấm
    Xin theo hầu thân phụ đến Trung Hoa,
    Để cùng cha, một mai cùng biết chết,
    Cùng hai anh chia xẻ nỗi đau buồn.

    Phi Khanh

    A! Nguyễn Trãi! Hãy dẹp tình thảm thiết
    Trông đằng sau: xương máu ngập giang sơn
    Cha sinh con, nghĩa là gây sức mạnh
    Cha nuôi con, là hy vọng về sau
    Đến ngày nay, giữa đường cha đứt gánh
    Thì con ôi! Tung kiếm cho quên sầu!
    Con về đi! Cha vui lòng vĩnh biệt
    Con về đi! Rửa nhục cho non sông
    Con phải nhớ: con là dòng tuấn kiệt,
    Trong người con cuồn cuộn máu anh hùng

    Trãi

    Nhưng bên trời, cha cùng anh tắm máu
    Con lòng nào yên sống giữa quê hương
    Ôi! Ðại Việt! vào tay loài thảo khấu,
    Khói nghìn năm thoi thóp trên sa trường
    Khắp non sông vừa tàn cơn ác mộng
    Tình yên vui, trăm họ nén đau thương
    Ai đồng chí trong đám người ham sống
    Trên kinh thành lơ lửng một thanh gươm!
    Kìa nghìn dặm trên đường về thui thủi
    Lưới quân Minh căng đợi khách giang hồ
    Một mãnh hổ chống sao đàn chó sói
    Thân tan tành bêu máu chợ Kinh Đô
    Con xin cha, cho con theo bóng áo,
    Cùng ôm nhau, cùng chết dưới gươm thù
    Không tận trung, thôi đành con tận hiếu,
    Kiếp này mong khỏi thẹn với nghìn thu

    Phi Khanh

    Không thể được! Định sang Tàu chết nhục
    Làm con ma uất hận giữa quê người!
    Con hèn quá, con làm cha tủi cực,
    Thôi! Mong gì báo đáp một ngày mai!
    Giống Đại Việt không bao giờ hèn yếu,
    Tự nghìn xưa ngẩng mặt lên trời cao
    Ôi! Kiêu hãnh là những trang niên thiếu
    Tự nghìn xưa không nhụt chí anh hào!
    Gái cùng trai trên non sông gấm vóc
    Đã thêu bằng huyết lệ, bằng gươm đao
    Những trang sử đẹp như vàng với ngọc
    Bóng muôn đời không thẹn với trăng sao!
    Con là trai mà không bằng nhi nữ
    Cha sinh con hổ thẹn với trời xanh
    Mong chết uổng chỉ là người uý tử
    Sống bẽ bàng thêm tủi mặt tài danh.
    Người trượng phu nên tìm đường mà chết
    Chết làm sao vang động khắp nghìn phương
    Chết làm sao cho kẻ thù tiêu diệt!
    Chết làm sao mà vạn thuở nhớ thương!
    Kìa cái cchết bậc anh thư ngày trước
    Muôn nghìn năm quốc sử ngát trầm hương
    Con hãy trả xong thù nhà nợ nước,
    Muốn theo cha thì chết trên sa trường!

    Trãi
    (mơ màng nhìn về phía xa)

    Ôi! Bóng quê hương ngả nắng chiều
    Những mùa thu cũ gợi thương yêu
    Mái tranh xơ xác, thềm giăng lạnh
    Sân mốc, vườn hoang, gió tịch liêu
    Tre xanh san sát chuyện gươm đao
    Đứng rũ tà huy nhuốm máu đào
    Thép rỉ buồn tênh lời sắt đá,
    Gươm cùn tựa nguyệt giấc chiêm bao
    Chí khí phai dần trên kỷ niệm
    Như đường tơ nhạt nếp thời gian
    Bao giờ dứt lệ quên đau khổ
    Tung kiếm nghìn thu quét bạo tàn.

    Phi Khanh

    Con yêu quý! Chớ xuôi lòng mềm yếu
    Gác tình riêng, vỗ cánh trở về Nam!
    Con về đi! Tận trung là tận hiếu
    Đem gươm mài bóng nguyệt dưới khăn tang
    Nếu trời muốn cho nước ta tiêu diệt
    Thì lưới thù sẽ úp xuống đầu xanh
    Không bao giờ! Không bao giờ con chết
    Về ngay đi rồi chí toại công thành!
    Nghĩ đến cha một phương trời ảm đạm
    Thì nghiến răng vung kiếm quét quân thù
    Trãi con ơi! Tương lai đầy ánh sáng
    Cha đứng đây trông suốt được nghìn thu.

    Trãi
    (quỳ lạy)

    Cha nói đến tương lai đầy ánh sáng
    Khiến lòng con bừng tỉnh một cơn mê
    Quỳ lạy cha, cha lên đường ảm đạm
    Rời Nam Quan, theo gió, con bay về.

    Phi Khanh

    Ôi! Sung sướng, trời sao chưa nỡ tắt
    Về ngay đi! Ghi nhớ hận Nam Quan
    Bên Kim Lăng, cho đến ngày nhắm mắt
    Cha nguyện cầu con lấy lại giang san.

    Trãi

    Hận Nam Quan, biết bao giờ phai nhạt,
    Biết bao giờ cạn lệ khóc cha già
    Lúc vĩnh biệt thật trăm nghìn chua xót!

    Phi Khanh

    Kìa con trông: nắng hé chân trời xa.

    Trãi

    Chân trời xa!

    Phi Khanh

    Về ngay đi Nguyễn Trãi
    Nâng gươm thề, đem quốc sử mà soi.

    Trãi

    Đã đến giờ con lìa xa quan ải,
    Kể từ nay Nam Bắc cách đôi nơi.

    Phi Khanh

    Đêm sắp cạn, về ngay đi Nguyễn Trãi,
    Nhớ Nam Quan là vết máu trên đầu.

    Trãi

    Đêm Nam Quan là con dao hai lưỡi,
    Trích lòng con thành một vết thương sâu
    Trông phía Bắc thì xót thương dòng máu
    Ngó về Nam thì tan tác gia hương
    Càng thảm khốc, càng bền gan chiến đấu
    Bụi hồng bay, quay tít một thanh gươm
    Giống nòi ấy, nghe lời oanh liệt cũ
    Sẽ vùng lên như trận gió điên cuồng!
    Hỡi quân Minh! Sao không nhìn lịch sử
    Mà vội vàng ngạo nghễ xuống Nam phương?
    Hãy chờ đấy mà nếm mùi thất bại,
    Tàn ác đi rồi trả nợ về sau!
    Hãy chờ đấy, trông sao thần sáng chói,
    Trong trần ai, ai dễ biết ai đâu!
    Một ngày mai con tung gươm cất cánh
    Trời quê hương rực lửa những đêm thiêng
    Cha phù hộ cho con tròn sứ mệnh
    Bại hay thành là theo lệnh Hoàng Thiên
    Một ngày mai, khi Trãi này khởi nghĩa,
    Kéo cờ lên, phấp phới linh hồn cha
    Gạt nước mắt, con nguyện cầu cùng thiên địa,
    Một ngày mai, con lấy lại sơn hà.

    Phi Khanh

    Máu anh hùng! Trôi đi mà rửa nhục,
    Kìa con trông: nắng nhuộm chân trời xa.

    Trãi

    Con xin về, mài gươm chờ báo phục.

    Phi Khanh

    Cha mỉm cười nhắm mắt bên Trung Hoa.

    Trãi

    Tình phụ tử chia lìa, ai nín khóc
    Bóng đêm tàn cay đắng tấm lòng con!
    Trời thẳm xa, đoạt mất quyền hoạ phúc.

    Phi Khanh

    Kìa con trông: nắng xoã trên đầu non

    Trãi

    Trên ngọn núi, nắng phơi màu hy vọng
    Con biết rồi, bóng dáng của nghìn xưa
    Con hiểu rồi, linh hồn cha cao rộng
    Sẽ bay về theo lớp gió mây đưa
    Tiếng chim ca vang lừng, sao mãnh liệt!
    Gió bình minh phơi phới tuổi thanh xuân

    (lùi dần vào các khóm cây)
    Kính chúc cha lên đường sang cõi chết,
    Vui từ nay cho đến lúc ly trần.

    (Tiếng tiêu vẫn mơ màng, gió sớm nổi lên, Phi Khanh quắc mắt nhìn theo con)
    Kịch thơ Hận Nam Quan
  4. Anh đi và em đi


    Anh đi về phía không em
    Em đi về phía dài thêm bão bùng

    Anh đi sắp đến vô cùng
    Em đi sắp đến cánh hồng đang rơi

    Bảy mươi đứng phía ngoẹn cười
    Tám mươi đứng khóc nẻo đời chưa khô

    Trăm năm nhào quyện hư vô
    Biết đâu em vẫn lửng lơ hát buồn.

    Ảnh minh họa (nguồn internet)
    Ảnh minh họa (nguồn internet)
  5. Nếu anh còn trẻ


    Nếu anh còn trẻ như năm cũ
    Quyết đón em về sống với anh
    Những buổi chiều buồn phơ phất lại
    Anh đàn em hát níu xuân xanh

    Nhưng thuyền em buộc bờ sông hận
    Anh chẳng quay về bến trúc thương
    Năm tháng em ca trong ánh nguyệt
    Bao giờ em hết nợ Tầm Dương?

    Nếu có ngày mai anh trở gót
    Quay về thăm lại bến thu xa
    Thì đôi mái tóc không xanh nữa
    Mây trắng đêm vàng sẽ thướt tha

    1941

    Bài thơ này đã được nhạc sĩ Phạm Duy phổ nhạc thành bài hátTình Cầm.

    Bài thơ: NẾU ANH CÒN TRẺ (Hoàng Cầm)
  6. Quả vườn ổi


    Em mười hai tuổi tìm theo Chị
    Qua cầu bà Sấm, bến cô Mưa
    Đi...
    ngày tháng lụi
    tìm không thấy
    Giải yếm lòng trai mải phất cờ
    Cách nhau ba bước vào vườn ổi
    Chị xoạc cành ngang
    Em gốc cây
    - Xin chị một quả chín!
    - Quả chín..
    quá tầm tay
    - Xin chị một quả ương
    - Quả ương
    chim khoét thủng
    Lẽo đẽo Em đi vườn mai sau
    Cúi nhặt chiều mưa dăm quả rụng.
    Ảnh minh họa (nguồn internet)
    Ảnh minh họa (nguồn internet)
  7. Cây tam cúc


    Cỗ bài tam cúc mép cong cong
    Rút trộm rơm nhà đi trải ổ
    Chị gọi đôi cây
    trầu cay má đỏ
    kết xe hồng đưa Chị đến quê Em

    Nghé cây bài tìm hơi tóc ấm
    Em đừng lớn nữa Chị đừng đi
    Tướng sĩ đỏ đen chui sấp ngửa
    Ổ rơm thơm đọng tuổi đương thì

    Đứa được
    chinh chuyền xủng xoẻng
    Đứa thua
    đáo gỡ ngoài thềm
    Em đi đêm tướng điều sĩ đỏ
    đổi xe hồng đưa Chị đến quê Em

    Năm sau giặc giã
    Quan Đốc đồng áo đen nẹp đỏ
    thả tịnh vàng cưới Chị
    võng mây trôi

    Em đứng nhìn theo Em gọi đôi
    Nhà thơ Hoàng Cầm và bài thơ Cây tam cúc
  8. Lời của đá


    Người ơi đừng đập tan
    Tôi có quyền được sống
    Để khắc sâu không gian
    Bằng ngày đêm lạnh nóng
    Để ghi chép thời gian
    Bằng mưa tan nắng đọng
    Chỉ một màu rêu xanh
    Biết vua Trần ngồi đó
    Một đường vân vòng quanh
    Biết Ức Trai oan khổ
    Biển cồn anh hẳn nhớ
    Tiếng nước nguồn Hải Vân
    Nói những lời đá vỡ
    Phận trắng chiều Ngọc Hân

    Vẫn những lời của đá
    Vạng vọng ngàn xưa sau
    Giọt lệ tám vua Lý
    Kết ngọc còn kêu đau

    Nguồn: Hoàng Cầm - tác phẩm thơ, NXB Hội Nhà văn, 2003

    Ảnh minh họa (nguồn internet)
    Ảnh minh họa (nguồn internet)
  9. Ước nguyện


    Gửi Mẹ và Chị
    Cõi Âm
    Bến Lú, bên kia sông Giác
    H.C.

    Bốn tám dáng Thơ đi tám nhịp
    Tuần du chưa vợi khối ân tình
    Ước sao sóng Mẹ bừng Công chúa
    Chớp mắt nghiêng buồn…
    kiếp ảo sinh
    Ươc sao soi chị lim dim hát
    Tay gió đàn
    lơi
    yếm trắng tinh
    Ví chăng Em cứ bơ vơ nhớ
    Nắng lượn cồn mây
    Lá hiện hình
    Thì thương cuốc lả
    hồn Chiêu Thánh
    Mõ giục chuông dồn
    … lệ chép Kinh…

    Hà Nội, tháng Vu Lan Giáp Tuất

    19/8/1994

    Ảnh minh họa (nguồn internet)
    Ảnh minh họa (nguồn internet)
  10. Cỏ Bồng thi


    Chị đưa Em đến bến này
    Cheo leo mỏm đá

    Trước vực
    Sau khe
    Thòng lọng tơ gì quấn gót
    Tua khăn buông còn buộc búp hoa lan

    Ù ù gió thổi
    Em vọng ai đâu mà hóa đá

    Không trói mà không đi
    không canh gà
    không thu không
    Mắt không mở
    đừng khép
    Kìa dây muốn dại kín Em rồi

    Lắc đầu hoa tím rụng
    ngó rừng xanh Em hỏi ngọn nguồn

    Biết rồi
    Thôi

    nghe hoa tím hát

    Ngày mười bảy tuổi
    Chót chơi đố cỏ Bồng Thi
    Cỏ Bồng Thi phải cheo leo mỏm đá
    Ù ù gió thổi
    Không canh gà
    Không thu không.


    Ảnh minh họa (nguồn internet)
    Ảnh minh họa (nguồn internet)



xoivotv | 90phut | mitom tv1 | xem lại bóng đá | banthang | Xoilac tv | xem lại bóng đá | thevang tv | bong da truc tiep | bongdatructuyen | xemlai |