Top 8 Bài dự thi kể chuyện về tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh hay nhất

Phương Trinh 61688 0 Báo lỗi

Hàng năm, trong những chi đoàn, tỉnh thành và các trường học luôn tổ chức Hội thi Kể chuyện Học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh để nhân rộng bài ... xem thêm...

  1. Kính thưa quý vị đại biểu!

    Kính thưa các đồng chí!


    Chủ tịch Hồ Chí Minh là danh nhân văn hoá thế giới, anh hùng giải phóng dân tộc. Suốt cuộc đời Người đã hy sinh cống hiến cho sự nghiệp cách mạng và giải phóng dân tộc. Vì độc lập tự do, vì cuộc sống ấm no, hạnh phúc của nhân dân Người đã dành tất cả tình yêu bao la cho đồng bào, đồng chí…

    “Ôi! trái tim Bác mênh mông quá.Ôm cả non sông vạn kiếp người…”


    Trong cuộc sống cũng như công việc. Người luôn coi trọng cả tài lẫn đức, song đức là gốc. Chính vì vậy sinh thời Người đã từng viết:


    “Trời có bốn mùa: Xuân, hạ, thu, đông.Đất có bốn phương: Đông, tây, nam, bắcNgười có bốn đức: Cần, kiệm, liêm, chínhThiếu một mùa, thì không thành trờiThiếu một phương, thì không thành đấtThiếu một đức, thì không thành người”.

    Mỗi bài nói, mỗi bài viết, lời căn dặn. Buổi gặp gỡ, chuyến công tác của Người đều chứa đựng ý nghĩa, hành vi và quan niệm đạo đức sáng ngời đó là, “Cần, kiệm, liêm, chính, chí công, vô tư”, đó là “Nhân, nghĩa, dũng, trí, tín”.


    Tư tưởng đạo đức Hồ Chí Minh là sự kết tinh những truyền thống tốt đẹp của dân tộc và tinh hoa văn hoá nhân loại. Là tài sản tinh thần vô giá của Đảng và nhân dân ta, là tấm gương sáng ngời để mọi người Việt Nam học tập và noi theo.

    Kính thưa các đồng chí!


    Trong cuộc vận động học tập theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh đang được toàn Đảng, toàn dân, toàn quân ta hưởng ứng sâu rộng bằng những hành động cụ thể và thiết thực. Đây là cuộc vận động lớn, đối tượng rộng, thời gian dài nhằm mục đích tạo ra sự chuyển biến về mặt nhận thức trong toàn xã hội, góp phần nâng cao phẩm chất đạo đức cách mạng. Đẩy lùi sự suy thoái về tư tưởng chính trị đạo đức, lối sống và các tệ nạn xã hội. Đợt vận động học tập tấm gương đạo đức HCM là tập trung vào các phẩm chất “Trung với nước, hiếu với dân”, “Cần, kiệm, liêm, chính, chí công, vô tư”, ý thức tổ chức kỷ luật, trách nhiệm, ý thức phục vụ nhân dân đấu tranh chống chủ nghĩa cá nhân, quan liêu, tham nhũng và lãng phí.Vâng, thưa các đồng chí.


    Cả cuộc đời của Người là một “kho tàng” chuyện kể về tấm gương sáng ngời cho chúng ta học tập. Trong khuôn khổ hôm nay, tôi cùng kể cho các đồng chí mẫu chuyện nói về tấm gương giản dị tiết kiệm của Bác “theo chuyện kể những người giúp việc Bác Hồ trích trong cuốn” một số lời dạy và mẫu chuyện về tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh.

    Làm việc ở văn phòng Bác Hồ là chính, nhưng đôi khi tôi đảm nhiệm việc khâu vá quần áo, chăn màn, áo gối cho Bác. Công việc này giúp tôi có điều kiện được gần Bác Hồ và học tập được rất nhiều, học Bác được tính giản dị, tiết kiệm. Áo Bác rách có khi vá đi vá lại Bác mới thay. Tôi nhớ mãi chiếc áo gối màu xanh hoà bình của Bác, anh Cần (người phục vụ của Bác) đưa tôi vá đi vá lại, miếng vá nọ chồng lên miếng vá kia, cầm chiếc áo gối của Bác, tôi rưng rưng nước mắt nói với anh Cần:


    - Thôi, anh đừng bắt tôi vá áo gối cho Bác nữa tôi thương Bác lắm. Anh thay chiếc áo gối khác cho Bác dùng, anh Cần nói:


    - Tôi đã đề nghị với Bác thay áo gối mới, nhưng Bác chưa đồng ý. Chị chịu khó vá giúp tôi.


    Tay cầm kim mà tôi không đưa nổi mũi kim. Tôi xúc động và thương Bác quá chừng, Bác giản dị và tiết kiệm quá, chắt chiu như người cha lo cho gia đình lớn, như cảnh nhà đông con mà vẫn còn túng thiếu.


    Lúc ở Việt Bắc có một buổi Bác Hồ đi công tác về muộn, về qua văn phòng Bác nghỉ một lát vì mệt, anh Kháng nói với tôi:


    - Bác mệt không ăn được cơm, cô nấu cho Bác bát cháo.


    Bác đang nằm nghỉ nghe thấy thế liền nhổm dậy nói với tôi:


    - Cô nấu cháo cho Bác bằng cơm nguội ấy, vừa chóng chín, vừa tiết kiệm được gạo, khỏi phải phí cơm thừa.


    Tôi lặng đi, thương Bác vô cùng, đã mệt không ăn được mà lại nấu cháo bằng cơm nguội, cháo nấu bằng cơm nguội ăn không ngon nhưng biết làm thế nào, tôi đành phải chấp hành, nếu không làm theo lời Bác dặn sẽ bị phê bình.


    Tiết kiệm là một trong những đức tính của Bác, theo Bác tiết kiệm không phải là bủn xỉn.


    Khi không nên tiêu xài thì một đồng xu cũng không nên tiêu. Khi có việc đáng làm, việc ích lợi cho đồng bào, cho Tổ quốc, thì bao nhiêu công, tốn bao nhiêu của cũng vui lòng. Như thế mới đúng là kiệm.


    Cần với kiệm phải đi đôi với nhau như hai chân của con người.


    Thưa các đồng chí, trong nền kinh tế thị trường hiện nay, đã có một bộ phận không nhỏ cán bộ Đáng viên, thanh niên bị xuống cấp về đạo đức, lối sống, chạy theo đồng tiền, nước ta đang còn nghèo, ăn chơi sa đoạ, sống xa hoa, tiêu xài hoang phí là một thực trạng báo động. Là Đảng viên, cán bộ công chức nhà nước, chúng ta phải học tập đức tính tiết kiệm không chỉ ở gia đình mà còn ở cơ quan, xã hội. Chỉ cần tiết kiệm một việc nhỏ nhưng góp lại thành nhiều sẽ trở thành có ích cho xã hội.


    Có thể dẫn ra nhiều nữa những ví dụ về cách chi tiêu sử dụng tiền bạc, cơ sở vật chất của Bác, rất “Mâu thuẫn, thống nhất”: chắt chiu, tằn tiện nhưng vẫn rộng rãi, không hoang phí mà cũng không keo kiệt “ki bo”.

    Thế giới loài người tự hào về Bác, là người Việt Nam đồng hương của Bác, chúng ta càng tự hào biết bao! Cách ứng xử của Bác, với tiền tài, với cái ăn, cái mặc, với cơ sở vật chất nói chung đâu có phải là cao quá mà chúng ta không học tập được, đâu có phải là một tòa thánh cấm uy nghiêm mà chúng ta không đặt chân lên được thềm bậc, dù là bậc thềm thứ nhất.


    Kính thưa các đồng chí! Tình cảm của Bác, con người của Bác đã giành trọn và hiến dâng cả cuộc đời cho dân tộc. Người đã để lại tài sản vô giá là tư tưởng và tấm gương đạo đức trong sáng, mẫu mực, cao đẹp, kết tinh những giá trị truyền thống của dân tộc, của nhân loại và thời đại. Mỗi chúng ta được sống trong thời đại mới hãy xem cuộc đời hoạt động của Bác là một bài học lớn, lấy cái thiện làm đầu, lấy cái đức làm trọng, lấy cái tài phục vụ nhân dân, phục vụ Tổ Quốc trở thành một con người tốt trong xã hội.


    Xin chân thành cảm ơn sự lắng nghe của quý vị đại biểu, các đồng chí!


    Xin trân trọng kính chào.

    Ảnh minh họa (Nguồn internet)
    Ảnh minh họa (Nguồn internet)
    Ảnh minh họa (Nguồn internet)
    Ảnh minh họa (Nguồn internet)

  2. Kính thưa quý vị Đại biểu!

    Kính thưa ban Giám khảo- ban Tổ chức và toàn thể Hội thi
    Kể chuyện tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh!


    Em rất vinh dự được góp mặt trong Hội thi hôm nay. Xin kính chúc Hội thi thành công tốt đẹp!


    Kính thưa quý vị cùng các bạn học sinh thân mến! Xin thưa những tấm lòng tề tựu về đây để được cùng nhau hướng về Bác. Hồ Chí Minh! Ba tiếng ấy xiết bao thiêng liêng, thân thiết trong lòng bao thế hệ người Việt. Giờ đây, trong nhịp đập của mỗi trái tim chúng ta đều trào dâng những nỗi niềm xúc động, thành kính tự hào, biết ơn vị Cha già dân tộc.


    Trong không khí đặc biệt này, xin cho phép em được chia sẻ với mọi người một câu chuyện nhỏ để tất cả cùng thổi bùng lên ngọn lửa khát vọng – khát vọng SỐNG, CHIẾN ĐẤU, LAO ĐỘNG, HỌC TẬP THEO GƯƠNG BÁC HỒ VĨ ĐẠI!
    Thưa quý vị cùng các bạn HS thân mến! Nghe theo lời Bác dạy: "Tuổi nhỏ làm việc nhỏ – Tùy theo sức của mình", rất nhiều thế hệ học sinh chúng ta đã thực hiện phong trào Nghìn việc tốt. Mấy chục năm qua cho đến bây giờ, đã có cả một vườn hoa việc tốt dâng lên Bác Hồ như một lời tri ân thành kính của tuổi thơ Việt Nam. Và thuở sinh thời, Bác Hồ đã rất vui khi được dâng tặng những bông hoa tươi thắm như thế. Niềm xúc động và lời căn dặn chí tình của Bác trong một lần Người ghé thăm quê hương nghìn việc tốt cách đây hơn bốn mươi năm sẽ là câu chuyện nhỏ mà giàu ý nghĩa đối với tuổi nhỏ chúng ta ngày nay.


    Bây giờ, em xin được gởi đến Hội thi nội dung câu chuyện Bác Hồ thăm vườn hoa nghìn việc tốt mà em tham khảo được ở tư liệu 117 chuyện kể về tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh do ban Tuyên giáo Trung ương phát hành (trang 107,108).
    Thưa quý vị và các bạn! Trên mảnh đất cong cong hình chữ S của chúng ta, quả là đâu đâu đâu cũng đẹp, đúng như lời thơ ngân nga: Có gì đẹp hơn? – Tên sông, tên núi, tên người Việt Nam! Cái tên Tam Sơn, Bắc Ninh không chỉ trứ danh với những làn điệu dân ca quan họ mượt êm mà còn nổi tiếng là quê hương nghìn việc tốt. Và xứ sở Kinh Bắc tươi đẹp ấy đã vinh dự được đón Bác Hồ – một người Việt Nam cao đẹp nhất trên đời.


    Đó là một buổi sáng đẹp như mơ. Sáng mồng một Tết Đinh Mùi (9/2/1967), Bác Hồ về Tam Sơn gặp mặt đại biểu các dân tộc Hà Bắc họp ở chùa Cảm Ứng.


    Xe Bác vừa tiến vào sân trường, Nguyễn Thế Hải, học sinh lớp một đang nô đùa cùng bạn, bỗng reo lên:


    - Bác Hồ! Bác Hồ!


    - Bác Hồ về thăm quê hương nghìn việc tốt.


    Cả đám thiếu nhi dừng chơi, xúm lại quây quanh xe Bác.


    Đồng chí cần vụ từ trong xe bước ra nhắc nhở các em rồi mở cửa, mời Bác xuống.


    Bác tươi cười nhìn các em rồi hỏi:


    - Các cháu đang chơi Tết?


    - Thưa Bác vâng ạ!


    - Thưa Bác, năm mới, chúng cháu kính chúc Bác mạnh khỏe, sống lâu!...


    Các em đua nhau nói những điều từ lâu mong được thưa với Bác, nhưng hồi hộp quá, nói không được nhiều...
    Bác Hồ rất vui . Nghe các em nói xong, Bác bảo:


    - Các cháu làm nghìn việc tốt, có nhớ và làm theo những điều Bác dặn không ?


    - Thưa Bác có ạ! – Nguyễn Thế Hải đứng nghiêm đọc liên hồi 5 điều Bác Hồ dạy như đọc đồng thanh ở lớp:


    Yêu Tổ quốc, yêu đồng bào
    Học tập tốt, lao động tốt
    Giữ gìn vệ sinh thật tốt
    Đoàn kết tốt, kỷ luật tốt
    Khiêm tốn, thật thà, dũng cảm.
    Tất cả đều cười. Nhưng ai cũng vui vì Hải đã trả lời đúng.
    Khi Bác cùng các đồng chí lãnh đạo bước lên chùa, Đội thiếu nhi danh dự đã dâng hoa tặng Bác, Bác nhận bó hoa từ tay Liên đội trưởng Nguyễn Toàn Thắng rồi trao cho đồng chí cần vụ.


    Bác hỏi Thắng:


    - Cháu học có giỏi không? Có được phần thường của bác không?


    - Thưa Bác có ạ!Cháu được nhận phần thưởng của Bác hai lần: Một lần một cuốn sổ , một lần hai quả cam.


    - Cháu đã được phần thưởng của Bác, cháu phải giúp đỡ các bạn học thật giỏi, lao động thật giỏi ... để nhiều người cùng được phần thưởng của Bác, thế mới tốt!


    - Thưa Bác vâng ạ!


    Chuyện Bác Hồ thăm vườn hoa nghìn việc tốt đã khép lại nhưng chắc chắn là tự trong tâm mỗi chúng ta đều muốn thưa với Bác rằng tất cả học sinh chúng cháu đều nguyện hứa như người Liên đội trưởng ở Tam Sơn, Bắc Ninh năm xưa. "Thưa Bác vâng ạ! Thưa Bác vâng ạ! Thưa Bác vâng ạ!" Chúng cháu xin khắc ghi và thực hiện tốt 5 điều Bác dạy. Chúng cháu sẽ nhắc nhở, giúp đỡ nhau cùng tiến bộ để không phụ lòng mong đợi, kỳ vọng của Bác:


    Bác mong con cháu mau khôn lớn
    Nối gót ông cha bước kịp mình.


    Kính thưa Bác Hồ – Bác Hồ ngàn lần yêu quý của chúng cháu! Riêng cháu, cháu thay mặt tuổi nhỏ Trường Tây Giang, xin gởi lòng mình vào bài ca: Hoa thơm dâng Bác.


    Những chiếc khăn thắm hồng mang niềm tin rực cháy như những bông hoa tươi hoa đẹp trăm miền. Cùng về đây khoe sắc thắm, cùng về đây ngát hương thơm. Bông hoa nghìn việc tốt bông hoa học hành chăm, bông hoa xây dựng Đội để xứng đáng mang tên cháu ngoan Bác Hồ.


    Thi đua nghìn việc tốt, thi đua học hành chăm, thi đua xây dựng Đội để xứng đáng mang tên cháu ngoan Bác Hồ.


    Kính thưa quý vị và các bạn! Tiếng hát tha thiết ấy sẽ đồng hành cùng em, sẽ sóng bước cùng tuổi thơ Tây Giang trên con đường học tập, rèn luyện, thi đua để mai sau góp phần xây dựng cho mảnh đất bên bờ sông Côn thơ mộng – nơi đã từng có vinh dự được Bác Hồ ghé chân trước khi lên đường bôn ba hải ngọai để cứu nước, cứu dân; cũng là nơi cụ Nguyễn Sinh Sắc – thân sinh của Người – đã một thời nổi danh là một ông quan yêu nước, thương dân ; góp phần vào công cuộc đổi mới đi lên cho một nước Việt Nam "Dân giàu nước mạnh, xã hội công bằng, dân chủ văn minh" .

    Ảnh minh họa (Nguồn internet)
    Ảnh minh họa (Nguồn internet)
    Ảnh minh họa (Nguồn internet)
    Ảnh minh họa (Nguồn internet)
  3. Kính thưa ban giám khảo, ban tổ chức quý thầy cô cùng toàn thể các bạn học sinh. Lời đầu tiên em xin được gởi lời cám ơn đến ban tổ chức vì đã tạo điều kiện cho em được nói lên tình cảm nồng ấm của mình với Bác Hồ kính yêu. Em xin được tự giới thiệu về mình. Em tên ...đến từ đơn vị lớp ...


    Thưa các thầy cô cùng toàn thể các bạn học sinh chắc hẳn ai cũng biết Bác Hồ nhà lãnh tụ vĩ đại của dân tộc. Trong suốt thời gian công tác cách mạng Bác đã thể hiện mình là một con người sống có hoài bão, có lý tưởng yêu nước, thương dân sâu sắc nhất là đối với nhữngngười, bị áp bức bóc lột bác là một con người mẫu mực về đạo đức cách mạng. Tác phong bình dị chân thành, khiêm tốn hòa bình với quần chúng có sức mạnh quá lớn đối với mọi người. Có câu chuyện đã nói lên tình cảm chân thành sự quan tâm lo lắng của Bác với những em bé bất hạnh, những mầm non của đất nước. Đó là câu chuyện: BÁC HỒ ĐẾN VỚI CÁC CHÁU MỒ CÔI Ở TRẠI KIM ĐỒNG.


    Chuyện kể rằng :


    Một sáng đẹp trời, Bác Hồ đã đến với các cháu ở trại Kim Đồng. Ngay từ phút đặt chân đến cổng trại nhìn bờ rào dăng dây thép gai, trong mắt Bác hiện lên sự nhức nhối. Nói với các cán bộ phụ trách giọng Bác nhẹ nhàng, nhưng vô cùng thấm thía:

    - Đây là nơi nuôi dạy các cháu mồ côi, được mang tên liệt sĩ Kim Đồng, sao các cô, các chú lại rào dây thép gai như một nhà tù thế này?

    Chú Thuận – phụ trách trại trẻ thưa:

    - Dạ thưa Bác, cơ ngơi của thời đại cũ để lại đấy ạ!

    Bác lắc đầu: Các cô, các chú phải tháo gỡ đám dây thép gai ngay. Chế độ cũ nhóm các cháu vào đây, chúng ta tiếp tục nuôi dạy vì tương lai của các cháu.

    Bác đi vào từng căn phòng ở, phòng ăn, phòng học, nơi các cháu vui chơi. Bác khen: “Được cái gọn gàng, ngăn nắp, sạch sẽ, nhưng còn – Bác hỏi cán bộ phụ trách trại – còn thế nào, các cô, các chú biết không?

    Mọi người nhìn Bác, vừa xúc động vừa lúng túng. Rồi chú Thuận mạnh dạn đáp:

    - Thưa Bác, các cháu ở trại còn chật chội ạ.

    Bác Hồ mỉm cười:

    - Chú nói mới đúng có một phần nhỏ thôi. Đối với các cháu mồ côi, điều lớn nhất là phải bù đắp tình thương. Các cháu đã không còn bố, mẹ thì các cô, các chú ở đây là bố, là mẹ của các cháu. Các cô, các chú nuôi dạy các cháu phải đem cả tấm lòng làm mẹ, làm cha mà cư xử, mà săn sóc, mà dạy bảo. Bác thấy ở đây, đối với các cháu, còn cái vẻ “trại lính”, thiếu cái ấm cúng của gia đình. Dạy cho các cháu vào khuôn phép, sống có kỷ luật, trật tự là đúng. Nhưng không được để các cháu mất cái hồn nhiên, mất cái vui tươi, thoải mái. Đừng biến các cháu thành các “ông cụ non”. Các cô, các chú phải làm sao cho các cháu thấy trại Kim Đồng là gia đình của các cháu, đi xa các cháu nhớ, lúc ở nhà các cháu vui. Được như vậy thì cần gì phải rào dây thép gai, phải canh phòng nghiêm ngặt với các cháu?

    Bác lại hỏi:

    - Những cháu kém có nhiều không?

    - Thưa Bác, còn nhiều lắm ạ.

    - Nhiều là bao nhiêu?

    Đồng chí phụ trách hơi bối rối. Bác nói ngay:

    - Quản lý các cháu thì cần biết cụ thể từng cháu một, biết chắc chắn cái dở, cái hay của mỗi đứa. Có như vậy thì dạy mới có kết quả tốt.

    Bác bảo chú Thuận đứng bên:

    - Cho Bác gặp cháu nào kém nhất trại.

    Em Quốc đứng khoanh tay trước mặt Bác, Bác cúi xuống vuốt ve nhè nhẹ tóc em. Bác hỏi:

    - Tên cháu là gì?

    - Thưa Bác, tên cháu là Quốc lủi ạ!

    Bác nhìn em, ái ngại:

    - Ai đặt cho cháu cái tên ấy?

    - Dạ thưa, các bạn gọi cháu thế ạ.

    - Vì sao các bạn gọi cháu là Quốc lủi?

    - Thưa Bác... Cháu... Cháu hay trốn trại. Cháu chui qua hàng rào, lủi và các ngõ phố ạ.

    Sao cháu không chịu ở trong trại mà lại trốn ra bên ngoài?

    - Thưa Bác... ở trong trại khổ cực lắm ạ.

    - Khổ cực như thế nào?

    - Dạ chúng cháu bị gò bó đủ thứ ạ.

    - Cháu nói rõ sự gò bó cho Bác nghe nào?

    - Thưa Bác...

    Quốc nhìn Bác Hồ mà nước mắt trào ra, nghẹn ngào không nói lên lời. Bác xoa đầu em, Bác đã hiểu thấu tất cả, dù em chưa nói ra được những điều muốn thưa với Bác, Bác khuyên Quốc: “Từ nay cháu phải phấn đấu bỏ cái tên “lủi”, giữ lại cái tên Quốc...”. Nước mắt càng giàn giũa trên hai má Quốc.

    Bác Hồ cầm tay em Quốc đi ra chỗ cả trại đang tập hợp đón đợi Bác. Bác thân mật kể cho các em nghe một số gương tốt của thiếu nhi trong kháng chiến chống Pháp, gương tốt của thiếu nhi ở Liên Xô và các nước bạn. Các em đã không cầm được nước mắt khi nghe Bác kể về thời niên thiếu của Bác, Bác đã từng thèm một cái đồ chơi, ước ao một bộ quần áo mới để mặc Tết. Bác cũng đã mồ côi mẹ từ năm lên chín, lên mười. Bác đã phải bế em trèo trẹo bên hông đi xin sữa cho em sau ngày mẹ qua đời.

    Bác căn dặn các em như ông dặn cháu:

    - Các cháu phải vâng lời các cô, các chú phụ trách. Thiếu nhi thì phải ngoan, phải thật thà, lễ phép với người lớn, kính trọng người già, giúp đỡ người tàn tật yếu đau. Các cháu ở trong tập thể với nhau càng phải thương yêu nhau như anh chị em ruột thịt. Và phải dũng cảm sửa chữa những khuyết điểm, những thói hư tật xấu để lớn lên làm người chủ của đất nước, đừng để mình là cái gánh nặng của xã hội...

    Rồi Bác bảo:

    - Các cháu có hứa làm được điều Bác căn dặn không nào?

    Một tiếng “có” vang lên, đều khắp và sôi nổi. Bác còn dặn thêm các em là, noi gương dũng cảm của liệt sĩ Kim Đồng trong học tập và rèn luyện, em nào đạt kết quả tốt, được ban phụ trách báo lên Bác, Bác sẽ gửi phần thưởng. Và Bác thân mật hẹn: “Nếu cả trại cùng tiến bộ vượt bậc, Bác sẽ còn về thăm các cháu nhiều lần nữa”.

    Ngày hôm ấy, Bác đã để lại rất nhiều quà để chia cho các em. Nhận phần quà của Bác cho, nhiều em đã không ăn, cất làm kỷ niệm.

    Từ hôm đó trong từng đôi mắt của các em, ngời lên niềm vui nhận quà Bác. Em Quốc không lủi ra ngoài trại nữa mà giữ gìn mình như giữ gìn kỷ niệm của Bác trong trái tim.

    Những câu chuyện về Bác kể mãi không bao giờ hết, mỗi câu chuyện nhỏ về Bác luôn nhắc nhở mỗi chúng ta phải có tình thương yêu đồng chí, đồng bào, yêu thương và quý trọng con người. Trong cuộc sống hàng ngày, chính Người đã lấy tình thương của mình để che chở, nâng đỡ mọi người, thương yêu con người phải tin vào con người, với mình thì chặt chẽ, nghiêm khắc, với người khác thì khoan dung, độ lượng, rộng rãi, kể cả những người lầm đường, lạc lối, mắc sai lầm khuyết điểm.

    Người dành tình thương cho tất cả, chia sẻ với mỗi người những nỗi đau: "Mỗi người, mỗi gia đình đều có nỗi đau riêng và gộp cả những nỗi đau khổ riêng của mỗi người, mỗi gia đình lại thì trở thành nỗi đau khổ của tôi". Chính tình yêu thương bao la của Bác đã tạo nên một huyền thoại về lòng nhân ái Hồ Chí Minh!

    Câu chuyện ngắn, thoáng qua như một hình ảnh chợt gặp, một ấn tượng chợt đến nhưng để lại những rung cảm thật sâu lắng. Sự rung cảm ấy không phải bởi tình huống hấp dẫn, hồi hộp của câu chuyện mà chính là sự "truyền lửa" từ trái tim đến trái tim, từ tình yêu thương bao la của một tâm hồn vĩ đại đến những tâm hồn của trẻ thơ và có sự rung động nào chân thành hơn khi nó được bắt đầu từ một trái tim!

    Ảnh minh họa (Nguồn internet)
    Ảnh minh họa (Nguồn internet)
    Ảnh minh họa (Nguồn internet)
    Ảnh minh họa (Nguồn internet)
  4. Kính thưa BGK, BTC các quý vị đại biểu và các thầy cô giáo cùng toàn thể các bạn thân mến!


    Con tên là..., năm nay con năm tuổi con học lớp mẫu giáo lớn... Đến với hội thi hôm nay con rất vui mừng và tự hào được góp một phần nhỏ của mình để tỏ lòng kính trọng và biết ơn Bác Hồ. Với tinh thần giao lưu và học hỏi con rất mong nhận được sự cổ vũ của hội thi và cũng trong hội thi này cho phép con được gửi tới quí vị đại biểu, BGK, BTC các thầy cô giáo lời chúc sức khoẻ, chúc các bạn học sinh chăm ngoan học giỏi.


    Kính thưa hội thi!


    Bác Hồ sinh ngày 19/5/1890 mất ngày 2/9/1969 quê ở xã Kim Liên, huyện Nam Đàn, tỉnh Nghệ An. Bác là người cha tận tụy của non sông, đất nước Việt Nam, cả cuộc đời Bác đã dâng hiến cho dân tộc. Người đã ra đi tìm đường cứu nước khi tóc còn xanh. Khi trở về mái đầu Người đã bạc. Bác đã bôn ba khắp năm châu bốn bể để tìm ra chân lí sáng ngời, xua đi bóng đêm tăm tối, đưa dân tộc đến bến bờ hạnh phúc, vinh quang. Cả đời Bác không có một ngày hạnh phúc cho riêng mình.


    Lãnh tụ của chúng ta ngoài việc nước việc dân, thời gian rảnh rỗi Bác còn đến thăm các cụ già, các cháu thiếu nhi. Sinh thời Bác rất yêu thương thiếu niên, nhi đồng. Có những câu chuyện thật cảm động. Điển hình nhất là câu chuyện “ Bác dạy trẻ” , đây là câu chuyện thể hiện sự quan tâm, tình yêu thương của Bác Hồ đối với thiếu niên nhi đồng ngoài ra câu chuyện còn cho thấy quan điểm giáo dục của Bác về những mầm non tương lai của đất nước đó là giáo dục con trẻ biết lễ phép, rèn tính tự chủ trong đời sống . Bác Hồ chính là một tấm gương sáng ngời về lòng yêu thương thiếu niên, nhi đồng, về đạo đức cách mạng mà mỗi người dân Việt Nam cần noi theo.


    Kính thưa hội thi! Sau đây con xin kể câu chuyện “ Bác dạy trẻ”. Trích trong “120 chuyện kể về tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh”


    Đó là khi Bác Hồ gặp một cháu nhỏ, con một đồng chí làm việc ở Trung ương. Đồng chí ấy đưa con vào cơ quan nhưng vì bận công tác nên buổi trưa chưa về kịp. Do vậy, Bác “mời” cháu nhỏ cùng ăn cơm với Bác. Hôm ấy, bác Tô chính là bác Phạm Văn Đồng cũng dùng bữa với hai bác cháu.Ngồi vào mâm cơm chú bé sợ lắm, không biết phải ăn như thế nào. Mâm cơm chỉ có một bát canh nên chú bé chưa dám lấy; còn đĩa thịt gà lại để gần phía bác Tô. Nhìn chú bé, Bác biết ý nên gắp bỏ vào bát của cháu miếng thịt gà, suất của Bác. Sau đó, Bác lại gắp thêm thức ăn, chan canh vào bát cơm của cháu nhỏ. Ăn được hai bát, chú bé đặt bát xuống mâm cơm và nói “Cháu ăn xong rồi ạ” rồi ù té chạy. Bác mời cháu bé quay lại và ôn tồn bảo:


    - Này cháu, chưa xong đâu. Cháu vào đây. Thế này nhé, hôm nay bác Tô và Bác Hồ mời cháu ăn cơm. Cháu ăn xong, cháu phải cảm ơn rồi mới đi chứ, không cảm ơn đã đi là không được đâu.

    Cháu bé vòng tay, cúi đầu:


    - Cháu cảm ơn Bác Hồ, cháu cảm ơn bác Tô ạ… ạ…


    Vừa nói xong, cháu bé lại co cẳng chạy. Ra đến cửa, Bác Hồ lại gọi:


    - Chưa, chưa xong đâu, cháu lại đây. Cháu còn nhỏ, bây giờ về nhà cũng chơi thôi. Cháu ăn xong, cháu phải đi rửa bát của cháu cho sạch, đặt lên bàn, chứ không được để cô cháu hầu cháu đâu.


    Nghe lời Bác dạy, cháu nhỏ mang bát đi rửa, rửa đi rửa lại, sạch sẽ rồi mang vào xếp lên kệ. Sau khi cháu nhỏ làm xong việc, Bác Hồ nhẹ nhàng bảo:


    - Mời cháu ngồi xuống ăn “tráng miệng” với Bác, bác Tô có việc về rồi.


    Bác Hồ cắt quả táo làm hai phần: phần trên nhỏ, phần dưới to trông như một cái nồi đồng có cái vung.


    - Bây giờ hai Bác cháu mình chia nhau nhé, Bác mời cháu cái “vung” nhỏ còn Bác ăn cái “nồi” to. Cháu có biết tại sao Bác chia như vậy không? Bác thì lao động, buổi sáng làm việc, buổi chiều làm việc. Lao động như vậy là Bác phải ăn nhiều nên Bác ăn cái “nồi to”. Cháu thì chưa lao động nên cháu ăn cái “vung” nhỏ thôi. Cháu nhớ khi về gia đình ăn cơm với bố mẹ, cháu phải biết chia phần. Bố mẹ đi lao động cả ngày, bố mẹ phải ăn phần to. Cháu chia cho bố mẹ phần to, cháu ăn phần nhỏ thôi. Cháu đừng giành ăn phần to của bố mẹ nhé…


    Câu chuyện“ Bác dạy trẻ ” đã khép lại và qua câu chuyện này chúng ta đã rút ra được bài học: Trẻ em cần phải được dạy về lễ phép và đặc biệt là tính tự chủ trong mọi việc. Tính tự chủ thể hiện được phẩm cách của con người, có thể luyện tập được nhờ giáo dục và những gương tốt trong gia đình. Vai trò của gia đình rất cần thiết trong việc luyện tập thói quen biết tự chủ cho trẻ em và nền giáo dục của bất cứ một quốc gia nào cũng đều phải hướng dẫn người học là không được buông trôi theo bản năng, nghĩa là biết nói không với điều xấu.


    Kính thưa quý vị và các bạn! Bác Hồ đã hi sinh cả cuộc đời để hôm nay chúng ta được sống trong hoà bình, sống trong sự yêu thương của cha mẹ, sự dạy dỗ ân cần của thầy cô. Để xứng đáng với lòng mong mỏi của Bác Hồ và không phụ lòng cha mẹ, thầy cô giáo chúng con phải cố gắng học tập và rèn luyện đạo đức để trở thành con ngoan trò giỏi, cháu ngoan Bác Hồ, trở thành người có ích cho xã hội. Cuối cùng một lần nữa con xin kính chúc BGK, BTC, quý vị đại biểu, các thầy cô giáo sức khoẻ- thành công trong công việc, chúc các bạn học sinh chăm ngoan học giỏi, chúc hội thi thành công rực rỡ.


    Con xin chân thành cảm ơn!

    Ảnh minh họa (Nguồn internet)
    Ảnh minh họa (Nguồn internet)
    Ảnh minh họa (Nguồn internet)
    Ảnh minh họa (Nguồn internet)
  5. Tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh là tấm gương của một vĩ nhân, một lãnh tụ vĩ đại. Là sự hội tụ tinh hoa tư tưởng đạo đức nhân loại.Bấy nhiêu đức tính cao cả chung đúc lại một con người làm cho tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh trở nên cao thượng tuyệt vời. Đồng thời là tấm gương rất gần gũi để mọi người học tập và noi theo . Trong muôn vàn mẫu chuyện về tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh. Tôi xin kể mẫu chuyện về tấm gương đạo đức của Chủ tịch Hồ Chí Minh với tựa đề: Đi làm ruộng với nông dân.


    Bác sinh ra và lớn lên trong gia đình nhà nho, nhưng là nhà nho có nguồn gốc nông dân. Thời gian dài từ tấm bé đến tuổi học trò Bác sống ở quê, giữa những người nghèo khổ, một nắng hai sương ngoài đồng nên người thấm thía nỗi khổ, nổi vất vả của người nông dân. Những việc của nghề nông đối với Bác cũng không có gì xa lạ.


    - Thời kỳ hoạt động cách mạng ở nước ngoài, khi người được bầu vào Ban chấp hành Quốc tế nông dân, có người thắc mắc, hoài nghi vì Bác khai trong lý lịch là xuất thân từ nhà nho, tri thức,nghề nghiệp chính là thuỷ thủ, họ cho rằng Bác không có điều kiện để am hiểu các vấn đề về nông dân. Sau khi bế mạc Đại hội nông dân,các đại biểu đi thăm một nông trang, thấy nông dân đang lao động, Bác cũng xắn quần xuống giúp một nông dân đang làm ruộng, trong khi các đại biểu nhiều người đang lúng túng thì Bác làm nhanh nhẹn như một nông dân thực thụ trước con mắt thán phục của mọi người . Có ai biết một thời Bác đẩ đồng cùng người dân quê Làng Sen làm lụng.


    - Ngay sau khi dành được chính quyền, tuy bận trăm công nghìn việc Bác cũng dành nhiều thời gian không chỉ nhắc nhở các địa phương đắp đê chống bão lụt mà còn trực tiếp xuống tận các xã để đôn đốc kiểm tra công việc.


    - Hậu quả nạn đói năm 1945 như một bóng ma ghê rợn phủ lên cuộc sống đói rách của người nông dân, càng làm không khí ảm đạm, khó khăn thêm. Trên cương vị chủ tịch nước, Bác đi xuống các địa phương như Ninh Bình, Thái Bình...để đôn đốc việc cứu đói, tổ chức tăng gia sản xuất, đắp đê phòng chống thiên tai.


    - Lần Bác về Hải Hưng tham gia chống hạn với nông dân. Nghe tin Bác về, các đồng chí cán bộ Tỉnh tổ chức đón Bác long trọng. Bác không hài lòng và phê bình ngay: “ Bác về là để chống hạn chứ có phải đi chơi đâu mà đón tiếp”. Bác ăn mặc quần áo như một lão nông thực sự. Người đi rất nhanh đến chỗ nhân dân đang đào mương, rồi Bác xắn quần, xắn tay áo và xuống đào đất cùng bà con, để lại phía sau các “ quan cách mạng” trong những bộ quần áo bảnh bao đang lúng túng, hổ thẹn trước dân chúng. Cuối cùng tất cả cùng ào xuống đào đất với bà con theo gương của Bác. Bác không nói, không hô hào nhưng Người đã làm cuộc “cách mạng” cho “ các quan” trước muôn dân. Bác ăn cơm với mọi người tại nơi đang đào mương. Bữa ăn có bác vui hẳn lên.


    - Lần Bác về Hà Đông chống hạn. Khi đến một con mương chắn ngang đường, đồng chí chủ tịch Tỉnh mời bác đi vòng để đến chỗ dễ qua hơn. Nhìn xuống thấy đồng chí chủ tịch Tỉnh đi đôi giày bóng lộn, Bác bảo: “Chú cứ đi đường ấy”, nói rồi Bác cởi dép lội tắt qua cho nhanh để đến với nông dân đang tát nước chống hạn. Sang bờ bên kia, Bác bảo mọi người cùng tát nước giúp dân. bác chỉ một thanh niên ăn mặc bảnh bao cùng tát nước với Bác, nhưng đồng chí này không biết tát nước, đồng chí bí thư Tỉnh đỡ lời: “ Thưa Bác, đồng chí này là nhà báo ạ!”. Bác cười và nói: “Nhà báo của nông dân thì phải biết lao động như nông dân thì mới viết đúng được”.


    - Mồi người dân chúng ta ai cũng được xem hình ảnh Bác đang đạp nước trên guồng chống úng và ghi nhận trong ta hình ảnh Bác Hồ hoà mình với nỗi vất vả “ một nắng hai sương” của người nông dân. Khắc sâu trong ta tâm niệm: Chủ tịch nước cũng là một công dân, một người lao động trong triệu triệu người lao động, không có gì cách biệt. Đó là hình ảnh được ghi vào năm 1960 khi Bác về chống úng tại xã Hiệp Lực. Vừa đạp guồng nước Bác vừa nhắc nên lắp ổ bi vào trục để người đạp đỡ vất vả mà năng suất cao hơn.


    - Những năm tháng cuối đời, tuy sức khoẻ yếu nhưng Người dành nhiều thời gian làm việc với các đồng chí phụ trách nông nghiệp. Khi họp Bộ chính trị hay trong các buổi làm việc về nông nghiệp Bác thường nhắc đến điều lệ Hợp tác xã. Bác bảo: Công nhân có ngày kỷ niệm, nên lấy ngày ban hành điều lệ hợp tác xã làm ngày kỷ niệm cho nông dân. Bác dặn viết bản điều lệ sao cho nông dân ít học cũng hiểu được . Sau khi đọc bản dự thảo, Bác nói: đây là bản dùng cho cán bộ, còn đối với xã viên thì viết phải tóm tắt hơn, dễ hiểu hơn. Bác đọc và sửa chữa rất kỷ, có chỗ nào chữ nghĩa cầu kỳ, khó hiểu Bác đều sửa lại. Số thứ tự các chương đánh số La mã, Bác sửa lại “Chương một, chương hai...” Sau đó Bác yêu cầu chuyển nội dung bản điều lệ sang diễn ca và phát trên đài phát thanh cho dân dễ thuộc, dễ nhớ, dễ làm theo.


    Đạo đức Hồ Chí Minh là tấm gương tuyệt đối tin tưởng vào sức mạnh của nhân dân, hết lòng phục vụ nhân dân. Với quan điểm:


    “ Dễ trăm lần không dân cũng chịu

    Khó vạn lần dân liệu cũng xong”


    Với người nông dân Hồ Chí Minh có tình thương yêu bao la. Mẫu chuyện tôi vừa kể là những việc làm bình thường nhưng không tầm thường chút nào. Tất cả điều đó nói lên: “ Ôi lòng Bác vậy cứ thương ta. Thương cuộc đời chung, thương cỏ hoa. Chỉ biết quên mình cho hết thảy. Như dòng sông chảy nặng phù sa”.

    Ảnh minh họa (Nguồn internet)
    Ảnh minh họa (Nguồn internet)
    Ảnh minh họa (Nguồn internet)
    Ảnh minh họa (Nguồn internet)
  6. Hồ Chí Minh Người cha già kính yêu của dân tộc Việt Nam, danh nhân văn hóa của thế giới, người được cả thế giới tôn vinh, cả về tài và đức, Người có lòng yêu thương con người bao la, luôn gần gũi nhân dân, các cháu thiếu nhi, những người nghèo khó,... và đặc biệt là các chiến sĩ thương binh trong chiến tranh. Đã có rất nhiều câu chuyện hay viết về điều này. Nhân kỉ niệm XXX năm ngày sinh nhật Bác, đến với hội thi hôm nay, tôi xin kể lại câu chuyện cảm động về chuyến thăm của Bác. Câu chuyện được mang tên “Bác đến”.


    Chuyện kể rằng, hôm đó là ngày 30-5-1967, trời mùa hè trong veo, cái nắng nhẹ nhẹ, những chùm phượng vĩ đong đưa trong gió, chúng tôi đang chuẩn bị công việc buổi sáng như thường lệ thì có thông báo mời các trưởng ban lên phòng họp của Viện có việc đột xuất.


    Khoảng 30 phút sau, từ phòng họp, đồng chí Trưởng ban chạy về, báo cho chúng tôi một tin vui:


    - Bác sắp về!


    Cả Viện Quân y 7 rộn rã hẳn lên. Chúng tôi, mỗi người lao vào một việc để chuẩn bị đón Bác. Tim tôi đập dồn dập. Mỗi khi nghe tiếng ô tô chạy ngoài đường là chúng tôi đổ xô ra cửa, chỉ sợ Bác đến lúc nào không biết.
    Một đoàn xe con dừng bánh. Chúng tôi chạy ùa ra, mặc dù đã được nhắc trước là ai ở buồng nào thì ngồi tại buồng đó, Bác sẽ lần lượt đến thăm. Nhưng ai cũng muốn được nhìn thấy Bác đầu tiên. Sau khi báo cáo tình hình, đồng chí Viện trưởng mời Bác vào phòng trực tra thuốc phòng và mặc áo choàng, Bác cười:


    - Các chú định cho Bác làm bác sĩ hay sao?


    - Thưa Bác, để phòng bệnh Bác ạ.


    - Bác tươi cười: Xin chấp hành.


    Vừa nói Bác vừa mặc áo choàng, đội mũ, đeo khẩu trang theo sự hướng dẫn của đồng chí Viện trưởng. Các cán bộ đi theo Bác đều làm theo Bác.


    Bác đi lên cầu thang gác ban Nội 2. Cán bộ, nhân viên và thương, bệnh binh chúng tôi đứng dưới cầu thang khá đông, nhiều anh em tỏ ý muốn Bác bỏ mũ và khẩu trang để được nhìn thấy rõ Bác. Đang đi lên cầu thang, khi biết nguyện vọng của anh em, Bác tươi cười quay lại:


    - Bác không phải là bác sĩ. Bác không muốn là bác sĩ giả. Nhưng đồng chí Viện trưởng bảo để phòng bệnh thì Bác phải chấp hành. Các cháu hỏi bác sĩ đây có đồng ý cho Bác bỏ mũ và bịt miệng ra không?


    Bác vừa nói xong, bác sĩ Viện trưởng thưa với Bác là:


    -Vâng, có thể được ạ, vì khu vực này không phải là khu lây ạ.


    Bác sĩ Viện trưởng vừa đỡ lấy chiếc mũ và cởi chiếc khẩu trang của Bác ra, chúng tôi đứng dưới cầu thang vỗ tay vang dội, sung sướng đến chảy nước mắt. Tôi lách vào đứng thật gần Bác để được nhìn thấy Bác rõ nhất.


    Trong lúc phấn khích ấy, một đồng chí thương binh giơ tay hô: “Hồ Chủ tịch muôn năm”. Bác khoát tay ra hiệu không được hô. Bác bảo:


    - Ở đây là bệnh viện, phải giữ yên tĩnh để các cô, các chú đang mệt nghỉ ngơi, dưỡng sức.


    Bác vào thăm một buồng nữ bệnh nhân của ban Nội 1. Chị Huệ, một thương binh miền Nam tập kết, trông thấy Bác chị reo lên nghẹn ngào, òa lên, khóc nức nở, trong niềm vui sướng: “Bác”


    Bác ân cần, bước đến bên cạnh chị, đặt nhẹ bàn tay gầy xương lên bờ vai còn đang rung rung của chị và hỏi:


    - Tại sao cháu lại khóc? Bác đến thăm, cháu phải vui chứ!


    Chị Huệ nghẹn ngào trong nước mắt:


    - Thưa Bác, khi đi tập kết, ba, má, đồng bào miền Nam dặn con: Ra miền Bắc thưa với Bác Hồ…


    Nói đến đây chị Huệ cứ khóc nấc lên như thế, không sao nói được nữa, gương mặt chị vừa mừng vui, nhiều cảm xúc, nỗi mong gặp Bác khắc khoải từng ngày đã được gặp. Bác cảm động lắm, cầm tay chị Huệ một lúc, thật lâu. Mọi người đứng xung quanh cũng xúc động, lặng đi, hòa trong cảm xúc của chị Huệ, niềm cảm động không tả xiết. Một lát sau, chị Huệ lau nước mắt nhìn Bác, vẫn không nén được niềm xúc động trào dâng:


    - Thưa Bác, hôm nay được gặp Bác con mừng quá, con khóc đấy ạ...!


    - À, thế là mừng quá cũng khóc.


    Câu nói của Bác đơn giản thế, nhưng chúng tôi thấy sâu thẳm trong đôi mắt Bác canh cánh, đau đáu một nỗi niềm thương nhớ đồng bào miền Nam...


    Bác tiếp tục đi thăm các cơ sở điều trị của thương binh, nhà bếp, nhà ăn, nhà vệ sinh...


    Sau đó, Bác ra sân, nói chuyện với anh chị em chúng tôi. Sau khi nói về tình hình nhiệm vụ, Bác dặn anh em thương binh, bệnh binh:


    Các cháu phải yên tâm tin tưởng vào thầy thuốc thì chữa bệnh mới chóng khỏi, phải đoàn kết với cán bộ, nhân viên của bệnh viện. Đối với cán bộ, nhân viên, phải đoàn kết chặt chẽ giữa cán bộ chính trị với cán bộ chuyên môn, phải hết lòng hết sức chữa cho bệnh nhân, phải coi người bệnh như những người ruột thịt, thân thiết nhất của mình.


    Bác nói xong, từng tràng vỗ tay nổi lên vang dậy.


    Xe ô tô đón Bác đã nổ máy, nhưng không ai muốn rời Bác. Bác khoa tay và hỏi:


    - Bác vừa nói như vậy, các cháu có thực hiện được không?


    - Có ạ!


    - Các cháu có nghe lời Bác không?


    Mọi người còn bỡ ngỡ chưa hiểu gì cả. Nhưng đồng thanh hô:


    - Có ạ!


    - Nghe lời Bác thì đứng tránh cho xe Bác đi nào.


    Chúng tôi lại vỗ tay ran lên, trong lòng ai cũng bịn rịn, lưu luyến, muốn kéo dài khoảnh khắc được ở bên Bác...
    Giữa tiếng vỗ tay ấy, chiếc xe ô tô con sơn màu sữa từ từ chuyển bánh, mọi ánh nhìn dõi theo Bác cho đến khi xe đi khuất hẳn. Ánh nắng rực rỡ của một buổi sáng tháng 5 đan vào chùm phượng vĩ nở đỏ rực đung đưa theo gió. Bác tiếp tục đi thăm thành phố mới được giải phóng trong chuyến hành trình dài bất tận.

    Ý nghĩa, bài học, liên hệ thực tế:


    Qua câu chuyện kể trên, chúng ta thấy rằng, khi đến nơi công tác, Bác như 1 người dân thường khác, rất nghiêm túc trong việc chấp hành nội quy, tuân thủ theo những quy định của Viện Quân y 7.


    Chúng ta có bao giờ tự hỏi, bản thân đã làm được như vậy chưa? Chẳng hạn như ở bệnh viện, có “Đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên”? Hay đôi khi cũng có những lúc cao hứng mà vẫn nói hơi to, đi hơi mạnh, cười hơi lớn!?


    Dù chỉ là những cư xử rất nhỏ trong công việc, cuộc sống hàng ngày, nhưng những việc nhỏ ấy sẽ tích dần, tích dần để góp phần hoàn thiện nhân cách của mỗi con Người.


    Câu chuyện “Bác đến” còn cho chúng ta thấy bài học về tình yêu thương bao la, gần gũi, ân cần, lo lắng về sức khỏe, chỗ ăn, chổ nghỉ, thể hiện sự quan tâm, động viên chăm sóc tinh thần, dặn dò, nhắc nhở của Bác đối với các chiến sĩ thương binh và bác sĩ.


    Lời bác dặn ấy, đến nay, Đảng và nhà nước ta vẫn đang thực hiện, với khẩu hiệu “lương y như từ mẫu”, thầy thuốc như mẹ hiền.

    Trong thời buổi kinh tế thị trường hiện nay, việc học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh là việc làm rất khó, nhưng rất cần thiết, cần được thực hiện thường xuyên, liên tục, ở mọi cấp, mọi ngành, mỗi cá nhân, tập thể…


    Qua câu chuyện không chỉ nói đến cán bộ ngành y mà tất cả những đoàn viên, thanh niên, chủ nhân tương lai của đất nước hãy cùng học tập Bác từ những việc nhỏ nhất, làm những việc hữu ích tùy theo sức của mình, nuôi dưỡng lòng nhân ái, yêu thương con người để xã hội ngày càng tốt đẹp hơn,


    Đặc biệt trong lúc cả hướng đang về biển đảo, chúng ta có thể hiện tình yêu đất nước, tình yêu đối với các chiên sỹ nơi đảo xa, đầu sóng ngọn gió, ngày đêm canh gác, bảo vệ chủ quyền lãnh thổ của đất nước bằng những việc làm thiết thực, có thể hộ bằng tinh thần và vật chất. Đó chính là thông điệp chúng tối muốn gửi đến quý vị qua câu chuyện “Bác đến” trong hội thi hôm nay!

    Ảnh minh họa (Nguồn internet)
    Ảnh minh họa (Nguồn internet)
    Ảnh minh họa (Nguồn internet)
    Ảnh minh họa (Nguồn internet)
  7. Kính thưa:

    • Ban giám khảo
    • Các thầy cô giáo và các bạn học sinh thân mến!

    Bác Hồ - vị lãnh tụ thiên tài - người cha già kính yêu của dân tộc. Hình ảnh của Người luôn được lưu giữ trong trái tim mỗi người Việt Nam. Nay Bác đã đi xa nhưng tấm gương của Bác vẫn mãi soi sáng cho hàng triệu người dân Việt Nam và nhân dân thế giới.


    Ai yêu nhi đồng bằng Bác Hồ Chí Minh


    Ai yêu Bác Hồ Chí Minh bằng chúng em Nhi đồng...


    Đối với thiếu niên, nhi đồng, hình ảnh Bác Hồ kính yêu luôn là nguồn cổ vũ, động viên chúng em trong mỗi việc làm, trong từng bài học, chắp cánh cho chúng em bay tới những chân trời mới với những ước mơ tươi đẹp về tương lai, hạnh phúc. Mong muốn lớn nhất của Bác Hồ đối với các cháu thiếu nhi là các cháu được học hành, được sống trong tự do độc lập.


    Các bạn có biết không? Có rất nhiều câu chuyện hay, bài thơ hay và các bài hát đã nói lên tình thương yêu của Bác dành cho thiếu niên, nhi đồng.


    Nhân kỷ niệm ngày sinh nhật Bác lần thứ 128 đang đến gần và để thể hiện lòng biết ơn đối với Bác. Em xin mang đến hội thi câu chuyện; “ Bác chỉ muốn các cháu được học hành” được in trong tập sách “Bác Hồ và những bài học đạo đức, lối sống dành cho học sinh lớp 5” do Nhà xuất bản Giáo dục Việt Nam phát hành.


    Chuyện kể rằng:


    “ Sau khi quân Pháp rút khỏi Hà Nội, trên đường đi công tác, Hồ Chủ Tịch ghé thăm một làng nhỏ, “ Ngôi làng hẻo lánh nằm trong vùng du kích của ta ”. Nghe tin Bác đến, mọi người vô cùng mừng rỡ. Đồng bào, già trẻ, trai gái ùa ra đón Bác. Bác hỏi thăm sức khỏe các cụ già, trò chuyện với mọi người về việc đánh giặc và chia ruộng đất. Người dạy bảo việc xây dựng lại làng xóm. Bác chia kẹo cho các cháu nhỏ. Các cháu rất sung sướng, vừa bóc kẹo ăn, vừa nhìn Người. Lúc ấy, có một cháu gái chừng năm, sáu tuổi, tay cầm kẹo, đứng nhìn Bác không chớp mắt. Thấy vậy, Bác âu yếm, bảo:


    - Ăn kẹo đi cháu!


    Em bé trả lời:


    - Thưa Bác! Cháu để phần mẹ cháu ạ!.


    Tiếng cháu nho nhỏ, vừa đủ nghe làm mọi người phải chú ý.


    Người cán bộ cùng đi với Bác liền lấy thêm một phần kẹo trao cho cháu, và nói:


    - Cháu ăn phần kẹo này đi, còn phần kẹo trước để dành cho mẹ cháu nhé!


    Cháu bé vẫn không ăn, trân trân nhìn Bác. Bác lại nhắc:


    - Cháu ăn kẹo đi.


    Em bé nói: Thưa Bác, cháu chờ mẹ cháu cùng ăn ạ.


    Nghe câu trả lời dễ thương của cháu nhỏ. Bác Hồ cúi xuống vuốt tóc cháu và hỏi:


    - Cháu tên là gì ?


    - Thưa Bác, mẹ cháu gọi cháu là Chiến ạ!


    Bác gật đầu, nhắc lại:


    - Tên cháu là Chiến? Cháu bé nói luôn:


    - Dạ! Mẹ cháu bảo phải đuổi hết giặc đi mới sống được nên gọi cháu là Chiến.


    Trong khi ấy, một cụ già trong làng kể cho Bác nghe tình cảnh của gia đình cháu Chiến. Ông cháu bị Pháp bắt đi phu, không trở về. Bố cháu bị Pháp giết khi cháu vừa ra đời. Mẹ cháu vừa sản xuất nông nghiệp và nuôi các cháu, vừa tham gia đánh giặc, vì vậy cháu rất quý mẹ.


    Nghe kể xong câu chuyện về Chiến, Bác Hồ rất xúc động và ôm bé Chiến vào lòng, Người khuyên bà con nên chăm sóc các cháu nhỏ và gia đình thương binh, liệt sĩ.


    Đứng bên Bác Hồ, nghe cụ già kể về mình, bé Chiến ngước mắt tròn xoe nhìn Bác như muốn hỏi điều gì. Khi thấy các chú cán bộ cùng đi với Bác lên xe, bé Chiến níu tay Bác lại và hỏi:


    - Bác ơi, cháu lớn lên còn giặc để đánh không?


    Bác cúi xuống, thơm lên trán cô bé, nhẹ nhàng nói:


    - Bác chỉ muốn các cháu được học hành, lớn lên xây dựng đất nước. Câu nói của Bác làm tất cả mọi người nghẹn lại vì xúc động. Tất cả đều nghĩ đến ngày mai tươi sáng đất nước được độc lập và các cháu được học hành.


    Bà con trong thôn tiễn Bác lên xe. Xe đã đi xa, nhưng bé Chiến vẫn còn ngây người đứng nhìn theo xe Bác…”

    Kính thưa ban giám khảo, thưa toàn thể hội thi:


    Câu chuyện “ Bác chỉ muốn các cháu được học hành" làm em vô cùng xúc động. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng em Chiến đã thấy được nỗi vất vả của mẹ và nỗi đau của đồng bào ta, quê hương ta đang bị giặc Pháp xâm lược. Nuôi ý chí căm thù giặc, muốn góp sức nhỏ bé của mình để bảo vệ quê hương, bé Chiến đã mong muốn được đi đánh giặc như cha và ông ngoại. Những cử chỉ thương yêu, lời nói nhẹ nhàng, ân cần của Bác như xoa dịu nỗi đau cho bé Chiến, Bác mong muốn tất cả thiếu nhi được lớn lên trong hòa bình, đất nước không còn bóng giặc ngoại xâm, các cháu được học hành và hưởng một nền giáo dục hoàn toàn Việt Nam….


    Là một học sinh lớp 5, lớp lớn nhất trường. Lâu nay em cũng chưa ý thức sâu sắc được, bản thân mình cần phải làm gì? và phải làm như thế nào? để thể hiện là tấm gương sáng cho các bạn trong khối và các em nhỏ noi theo. Đôi khi em gặp khó khăn trong học tập như: không tự tin và còn hay trì hoãn công việc....


    Nhưng sau khi được học tập những câu chuyện của Bác Hồ dành cho thiếu nhi trong cuốn sách “Bác Hồ và những bài học đạo đức, lối sống dành cho học sinh lớp 5”


    Em đang từng bước học tập và làm theo tư tưởng, đạo đức, phong cách của Bác về tình yêu thương mà Bác đã dành cho thiếu nhi. Em hứa phấn đấu là con ngoan trò giỏi, cháu ngoan Bác Hồ vì Bác luôn mong muốn chúng em học tốt để lớn lên xây dựng đất nước ngày càng giàu mạnh. Em đã tự động viên mình quyết tâm chiến thắng bản thân, có ý thức cao trong việc học tập.


    Ngoài ra, em còn tích cực tham gia vào các hoạt động ngoại khóa do các thầy cô ở nhà trường đã tổ chức cho chúng em như: Thăm đài tưởng niệm chiến sĩ ở Gạc Ma, Dâng hương tưởng nhớ các anh hùng liệt sĩ ở Đình làng Phước Hải, và chúng em đã cùng các thầy cô đến thăm các gia đình thương binh, gia đình liệt sĩ ở địa phương.


    Em thấy rằng chúng ta cần làm nhiều việc hơn nữa để chia sẻ những mất mát, hy sinh của các thương binh và gia đình các liệt sĩ.


    Các bạn ơi! Vâng lời Bác dạy, chúng ta hãy thi đua học tập và làm theo 5 điều Bác Hồ dạy, phấn đấu để trở thành cháu ngoan Bác Hồ nhé! Các bạn đừng quên lời dạy của Bác Hồ: “Non sông Việt Nam có trở nên tươi đẹp hay không, dân tộc Việt Nam có bước tới đài vinh quang để sánh vai với các cường quốc năm châu được hay không, chính là nhờ một phần lớn ở công học tập của các em”. Vậy mình và các bạn hãy cùng hứa với Bác học tập thất tốt, rèn luyện thất tốt các bạn nhé!


    Chúng ta luôn nhớ về Bác kính yêu và cùng cất cao lời ca bài hát: "Ai yêu Bác Hồ Chí Minh hơn thiếu niên nhi đồng”

    Phần thi kể chuyện của em đến đây kết thúc, một lần nữa em kính chúc ban giám khảo, các thầy cô giáo mạnh khỏe. Chúc hội thi thành công rực rỡ.

    Ảnh minh họa (Nguồn internet)
    Ảnh minh họa (Nguồn internet)
    Ảnh minh họa (Nguồn internet)
    Ảnh minh họa (Nguồn internet)
  8. Kính thưa các Thầy, Cô giáo!

    Thưa toàn thể các bạn học sinh thân mến!


    Chủ tịch Hồ Chí Minh - một con người sinh ra từ chân lý - người Việt Nam đẹp nhất. Người đã đi xa “Phòng lặng rèm buông tắt ánh đèn” nhưng cuộc đời, sự nghiệp và tấm gương đạo đức của Người đã trở thành bất tử. Người là kết tinh và toả sáng những gì ưu tú nhất, tốt đẹp nhất của trí tuệ và đạo đức Việt Nam. Phẩm chất và đạo đức của Người mãi mãi là tấm gương sáng ngời cho dân tộc Việt Nam. Trong từng vần thơ câu ca cũng từng viết: “Tháp Mười đẹp nhất bông sen/ Việt Nam đẹp nhất có tên Bác Hồ”. Ngày nay, Bác đã đi xa nhưng những gì là giá trị đạo đức, là truyền thống quý báu của Bác vẫn mãi là tấm gương sáng ngời cho nhân dân và nhân loại soi sáng. Với mẩu chuyện ngắn sau đây sẽ giúp chúng ta cảm nhận hơn về vị cha già kính yêu của dân tộc. Từ đó, biết trân trọng hơn từng phút giây được sống và được làm theo lời Bác.


    Một đêm mùa đông năm 1951, gió bấc tràn về mang theo những hạt mưa lâm thâm làm cho khí trời càng thêm lạnh giá. Thung lũng bản Ty co mình lại trong yên giấc, trừ một ngôi nhà sàn nhỏ còn phát ra ánh sáng. Ở đây, Bác vẫn thức, vẫn làm việc khuya như bao đêm bình thường khác. Bỗng cánh cửa nhà sàn hé mở, bóng Bác hiện ra. Bác bước xuống cầu thang, đi thẳng về phía gốc cây, chỗ tôi đang đứng gác.

    - Chú làm nhiệm vụ ở đây có phải không?

    - Thưa Bác, vâng ạ!


    - Chú không có áo mưa?


    Tôi ngập ngừng nhưng mạnh dạn đáp:


    - Dạ thưa Bác, cháu không có ạ!


    Bác nhìn tôi từ đầu đến chân ái ngại:


    - Gác đêm, có áo mưa, không ướt, đỡ lạnh hơn...


    Sau đó, Bác từ từ đi vào nhà, dáng suy nghĩ...


    Một tuần sau, anh Bảy cùng mấy người nữa đem đến cho chúng tôi 12 chiếc áo dạ dài chiến lợi phẩm. Anh nói:


    - Bác bảo phải cố gắng tìm áo mưa cho anh em. Hôm nay có mấy chiếc áo này, chúng tôi mang lại cho các đồng chí. Được một chiếc áo như thế này là một điều quý, nhưng đối với chúng tôi còn quý giá và hạnh phúc hơn khi Bác trực tiếp chăm lo, săn sóc với cả tấm lòng yêu thương của một người cha.


    Sáng hôm sau, tôi mặc chiếc áo mới nhận được đến gác nơi Bác làm việc. Thấy tôi, Bác cười và khen:


    - Hôm nay chú có áo mới rồi.


    - Dạ thưa Bác, đây là áo anh Bảy đem đến cho tiểu đội chúng cháu mỗi người một chiếc ạ.


    Nghe tôi thưa lại, Bác rất vui. Bác ân cần dặn dò thêm:


    - Trời lạnh, chú cần giữ gìn sức khỏe và cố gắng làm tốt công tác.


    Dặn dò xong, Bác trở lại ngôi nhà sàn để làm việc. Lòng tôi xiết bao xúc động. Bác đã dành áo ấm cho chúng tôi trong lúc Bác chỉ mặc một chiếc áo bông mỏng đã cũ. Đáng lẽ chúng tôi phải chăm lo cho Bác nhiều hơn, còn Bác, Bác lại lo nghĩ đến chúng tôi nhiều quá.


    Từ đấy, chúng tôi cũng trân trọng giữ gìn chiếc áo Bác cho như giữ lấy hơi ấm của Bác. Hơi ấm ấy đã truyền thêm cho chúng tôi sức mạnh trong mỗi chặng đường công tác.


    Câu chuyện đã kể lại tình yêu thương ân cần của Bác dành cho những cán bộ phục vụ quanh mình. Dù bận trăm công nghìn việc, nhưng khi thấy người chiến sĩ cảnh vệ canh gác dưới chân lán bị ướt và lạnh, Bác đã đôn đốc quân nhu chóng tìm áo ấm cho các anh. Chỉ một chiếc áo nhưng đã làm ấm cơ thể, ấm lòng anh chiến sĩ và hàng triệu triệu con tim người Việt.


    Kính thưa các Thầy, Cô giáo!
    Thưa toàn thể các bạn học sinh!


    Có thể nói cuộc đời và tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh đã đi vào lịch sử và đời sống tâm hồn dân tộc Việt Nam. Như trong lời bài hát Thuận Nguyễn có viết: “Bác Hồ Người là tình yêu thiết tha nhất. Trong toàn dân và trong trái tim nhân loại”. Đó sẽ là một dòng máu đỏ tươi chay trong huyết quản của mỗi người dân đất Việt. Đó chính là chất người cộng sản tỏa ánh hào quang soi đường chỉ lối cho mọi thế hệ người Việt, cho bạn, cho tôi và cho tất cả chúng ta. Qua câu chuyện kể về Người có thể mỗi người sẽ có những cảm nhận khác nhau nhưng bao trùm lên tất cả là tình cảm trân trọng biết ơn. Từ đó, mỗi chúng ta hãy học tập theo tấm gương đạo đức của Người để ngày càng hoàn thiện bản thân mình hơn.


    Các bạn đội viên thân mến! Tuần học này chúng ta sẽ bước vào kỳ thi cuối học kỳ I, để thực hiện theo 5 điều Bác Hồ dạy, chúng ta hãy cùng nhau học tập thật tốt để vững bước vào kỳ thi với một tâm thế tốt nhất. Mình xin chúc toàn thể các bạn đội viên trong toàn Liên đội sẽ đạt được kết quả cao trong kì thi này.


    Câu chuyện dưới cờ hôm nay đến đây là hết. Em xin cảm ơn các Thầy, Cô giáo và toàn thể các bạn học sinh đã chú ý lắng nghe.

    Ảnh minh họa (Nguồn internet)
    Ảnh minh họa (Nguồn internet)
    Ảnh minh họa (Nguồn internet)
    Ảnh minh họa (Nguồn internet)




xoivotv | 90phut | mitom tv1 | xem lại bóng đá | banthang | Xoilac tv | xem lại bóng đá | thevang tv | bong da truc tiep | bongdatructuyen | xemlai |